Bộ Vi Nguyệt gật đầu, đưa tay lên nhét một trái cấm linh tu đỏ mọng vào trong miệng, nói: “Phiền Đan Hà thượng thần giúp ta canh cửa.”
Đan Hà thượng thần nói: “Chuyện này là đương nhiên rồi.”
Bộ Vi Nguyệt không hề nhiều lời, nhẹ nhàng đi vào trong miếu. Chỉ thấy tượng thần trên đài sụp đổ, bốn vách tường đều có dấu vết khói lửa huân quấn. Tuy rằng cũng xem như được quét dọn sạch sẽ, nhưng thực sự khó che đậy được sự túng thiếu buồn chán.
Mà Huyền Thương quân một thân lông trắng, đang nằm ngủ trên rơm rạ dưới đài. Tựa như minh châu giữa bụi bặm phế tích, hoàn toàn không hợp với miếu cổ lụi bại này.
Bộ Vi Nguyệt nhẹ giọng thở dài, chàng đã thực sự nguyện ý vì tiện nhân kia, hạ thấp bản thân thành như vậy.
Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Huyền Thương quân, bởi vì mất đi linh lực, Huyền Thương quân vẫn chưa hay biết chút gì.
Bộ Vi Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt lúc ngủ của hắn ở khoảng cách gần như vậy. Lúc hắn ngủ, lông mi thật dài rũ xuống dưới, thiếu đi sự thanh cao lãnh đạo ngày thường. Khiến cho người ta sinh ra một loại ảo tưởng có thể gần gũi. Loading…
Bộ Vi Nguyệt định chìa tay chạm vào mặt hắn, nhưng lại sợ đánh thức hắn, đầu ngón tay đụng chạm nhẹ như không, chỉ chờ hắn bị ảnh hưởng bởi trái cấm linh tu, tự mình tỉnh dậy.
Vốn tưởng rằng, hắn hiện tại không có linh lực, hẳn rất dễ dàng bị trái cấm linh tu mê hoặc. Nhưng…… dường như có chút sự cố.
Bộ Vi Nguyệt nhìn nhìn chính mình, lại nhìn sang Huyền Thương quân vẫn như cũ, không hề có phản ứng gì —— chẳng lẽ trái cấm linh tu Đan Hà thượng thần đưa cho mình là giả sao? Không, không thể nào. Nàng tuy rằng chưa từng tự mình đi lãnh, nhưng có thấy qua rồi.
Không giống là giả.
Vậy thì tại sao chứ?
Dược hiệu không đủ sao?
Cửa miếu, Đan Hà thượng thân đợi chưa được bao lâu, đã thấy Bộ Vi Nguyệt đi ra, sắc mặt không ngừng chuyển biến. Bà nhìn nhìn Bộ Vi Nguyệt, rồi lại nhìn vào trong miếu, hỏi: “Nhanh như vậy á?” —— chẳng lẽ Huyền Thương quân là người chỉ để ngắm chứ không xài được sao?
Vẻ mặt Bộ Vi Nguyệt cổ quái, nói: “Chàng ấy hoàn toàn không có phản ứng. Giống như trái cấm linh tu không hề có ảnh hưởng với chàng như bình thường.”
“Sao có thể như vậy được?” Đan Hà thượng thần nhướn mày, sau một lúc lâu, bà nói: “Có lẽ là quân thượng định lực siêu phàm, một quả chưa có hiệu quả. Ngươi ăn thêm mấy quả nữa đi.” Dứt lời, bà từ trong váy áo dài lấy ra thêm mấy quả.
Bộ Vi Nguyệt tới lúc này, cũng không còn do dự nữa, ngửa đầu, ăn hết toàn bộ. Kết quả, tất nhiên rồi. Huyền Thương quân vẫn tiếp tục không có tí bị ảnh hưởng nào.
Lần này, Bộ Vi Nguyệt đã không thể không nghi ngờ được nữa. Nàng hỏi: “Trái cấm linh tu này của thượng thần có phải là thật không vậy?”
Đan Hà thượng thần cũng phát cáu: “Thứ này sao có thể giả được?” Bà bước nhanh vào trong miếu, đúng là nhìn thấy Huyền Thương quân đang bình yên say giấc nồng.
“Không thể nào.” Đan Hà thượng thần dưới cơn giận, lấy hết số trái cấm linh tu còn lại ra, đưa cho Bộ Vi Nguyệt. Bộ Vi Nguyệt khẽ cắn răng, hạ quyết tâm, ăn hết mấy chục quả.