– Vô Tà Đạo Quân, lâu không gặp.
Giang Nam cười tủm tỉm:
– Đạo Quân không đi chuẩn bị trận chiến ngàn năm sau, sao rảnh rỗi đến chốn rừng sâu núi thẳm Huyền Châu của ta làm gì? Hay tiên thiên Ôn Đế quan cho rằng mình sẽ thắng cuộc chiến đó?
Vô Tà Đạo Quân dừng bước, lạnh nhạt nói:
– Giang thái sư, ngươi cũng xuất quan chứ tốt gì? Tại sao ta đến Huyền Châu thì trong lòng Giang thái sư biết rõ, cần gì cố hỏi?
Giang Nam cười nói:
– Có biết chút ít. Ta vốn định đi Yêu Môn đại giáo hỏi tội, không ngờ Đạo Quân tự mình đến cửa chịu tội, đạo huynh khách sáo quá. Mới rồi Thánh ma giáo chủ không khách sáo nên cùng ta ở thiên ngoại lý luận một phen. Cuối cùng Thánh Ma giáo chủ biết sai, dùng quạt ba tiêu thổi mát cho ta, hiện giờ đã trở lại bế quan, ta không truy cứu nữa.
Khóe mắt Vô Tà Đạo Quân co giật. Mới rồi Vô Tà Đạo Quân cảm giác thiên ngoại có tồn tại siêu cường đại đánh nhau, chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Vô Tà Đạo Quân không ngờ đó là Giang Nam và Thánh Ma Thiên Tôn đánh nhau.
Vô Tà Đạo Quân có biết về quạt ba tiêu. Khi thời đại chú đạo mở ra, quạt ba tiêu rơi vào Thánh Ma cấm khu, không giấu được tồn tại cổ xưa trong vô nhân cấm khu.
Thánh Ma Thiên Tôn dùng quạt ba tiêu vẫn không làm gì được Giang Nam, tim Vô Tà Đạo Quân rớt cái bịch, đánh giá lại sức chiến đấu của hắn.
– Phải rồi, sao Thiên Hoang đạo huynh không đến?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Thiên Hoang đạo huynh chững chạc hơn, khiến ngươi đến xin tội còn hắn thì bế quan không ra. Không biết hai vị đều là giáo chủ Têu Mon, vậy ai là chính giáo chủ, phó giáo chủ? Không chừng bây giờ Thiên Hoang đạo huynh đã xuất quan, núp trong chỗ tối lén quan sát Vô Tà đạo huynh có lấy ra bảo bối như quạt ba tiêu không.
Tim Vô Tà Đạo Quân rớt cái bịch, xoay người đi, cười nói:
– Thái sư đừng châm ngòi ly gián, hai chúng ta cùng nhau xây dựng Yêu Môn đại giáo, tình nghĩa sâu đậm đâu dễ bị Giang thái sư châm ngòi? Thái sư, tranh đấu giữa ngươi và giáo môn của ta có lẽ do ai đó âm thầm đâm thọc, người này sẽ còn hành động.
Vô Tà Đạo Quân bay đi, Giang Nam không ngăn cản.
Giang Nam thở phào, thầm nghĩ:
– Đến nay người chưa hành động chắc sẽ không rục rịch nữa. Thần Mẫu Đạo Quân đang dung hợp thân thể kiếp trước, không tùy tiện xuất quan.
Giang Nam quay về Huyền Châu.
Tịch Ứng Tình nói:
– Tử Xuyên, ta tự tiện điều động Đại La Thiên quân làm rối sắp xếp của ngươi, ta đến xin tội.
Giang Nam cười lắc đầu, nói:
– Nếu ngươi không điều động Đại La Thiên quân thì đám người Tử Quy, Ấu Nương sẽ chết, Huyền Châu tổn thất nặng nề. Ngược lại điều động Đại La Thiên quân vừa trấn áp đám xấu xa vừa khiến người không dám rục rịch.
– Bây giờ giáo chủ các đại giáo môn hơn phân nửa biêt ta không là thùng rỗng, sẽ không xuống tay với các ngươi nữa. Nhưng có người âm thầm gây mâu thuẫn giữa các giáo môn và ngũ giáo phái Huyền Châu ta, phải giết tên đó!
Tịch Ứng Tình gật đầu, nói:
– Cơ thể có người ở sau lưng giật dây trận chiến này, tạo sóng gió thổi quét các giáo môn. Nhưng không biết là ai phá rối.
Giang Nam suy tư.
Đột nhiên có tiếng cười của Càn Khôn lão tổ truyền đến:
– Ngũ giáo phái Huyền Châu là giáo môn lớn nhất Tiên giới, người thứ hai thúc đẩy trận chiến này tất nhiên là giáo môn xếp thứ hai. Hạng hai giải quyết hạng nhất, chèn ép hạng ba, bốn, năm đương nhiên địa vị sẽ ổn định.
– Giáo môn lớn thứ hai?
Tim Giang Nam rung lên, trầm giọng nói:
– Quân sư, trong Tiên giới trừ ngũ giáo phái ra thế lực giáo môn khác đều sàn sàn như nhau, ai là giáo môn lớn thứ hai?
Tịch Ứng Tình cũng khó hiểu. Thực lực các giáo môn Tiên giới ngang ngửa nhau, đều là Thiên Quân sáng tạo ra để giành khí vận Càn Nguyên tiên triều, phá hỏng căn cơ.
Các đại giáo môn phát triển không chênh lệch bao nhiêu, khó chia ra ai vượt qua giáo môn khác, xếp thứ hai sau vật khổng lồ ngũ giáo phái Huyền Châu.
Càn Khôn lão tổ cất bước đi tới, vạt áo rộng bay bay, tiên khí lượn lờ, chòm râu tăng thêm nam nhân trung niên này tiên phong đạo cốt.