Đây có lẽ là lần ông được ở gần con trai nhất, và cũng có thể là một lần duy nhất.
Ông đã cận kề cái chết, máu và nước mắt làm nhoè đôi mắt, lời nói chứa chan nỗi niềm và tình thương của người cha, năm xưa ông không làm tròn bổn phận của một người cha, trước lúc chết cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con.
“Ông còn chưa tới mộ nương ta thắp hương, cứ vậy mà chết đi sao?”, giọng Diệp Thành đều đều nhưng tràn đầy bi thương, lỗ chân lông trên người hắn đều có Thánh thể tinh nguyên tràn ra, truyền vào cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn, hy vọng có thể kéo dài sinh mạng cho ông, dù lòng hắn vẫn còn khúc mắc nhưng dù sao người trên lưng cũng là phụ thân của hắn.
“Trần Dạ, coi… coi như thương hại ta mà nói cho ta biết, rốt… rốt cuộc nương con là ai?”, vẻ mặt Hạo Thiên Huyền Chấn mệt mỏi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt dãi dầu.
“Nữ tử mà ông yêu nhất đời này chính là nương ta”, Diệp Thành lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói ra tên người đó, không phải hắn không muốn nói mà là hắn cũng không biết là ai.
“Nữ tử mà ta yêu nhất”, mắt Hạo Thiên Huyền Chấn tối đi, bị nước mắt làm cho mơ hồ, trong tầm mắt mông lung dường như ông nhìn thấy nữ tử bình dị đứng dưới gốc hoa đào, mỉm cười ngọt ngào với mình.
“Niệm… Niệm Từ”, ánh sáng cuối cùng trong mắt Hạo Thiên Huyền Chấn mất đi, giọng nói khàn khàn, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông đã gọi ra cái tên mà mình chôn vùi từ lâu trong trí nhớ, bà ấy tên Niệm Từ, là một nữ tử si tình.
Ông đã qua đời, nhưng cũng may được chết trên lưng con trai, chỉ là ông vẫn chưa được nghe Diệp Thành gọi một tiếng phụ thân thì đã mang theo tiếc nuối, áy náy và tình duyên hồng trần từ biệt phàm thế.
“Phụ thân”, hai mắt Hạo Thiên Thi Nguyệt đẫm lệ, đầy vẻ đau thương.
“Cuối cùng ta… vẫn thua bà ấy”, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn nhắm mắt, trong đôi mắt đẹp mông lung của Hoa Tư mang theo tình cảm dịu dàng chua xót, bà chầm chậm run rẩy nhắm mắt lại, bàn tay nhuốm máu cũng từ từ buông xuôi.