Trong số kinh nghiệm này, có rất nhiều chỗ hắn quên mất, nói không tỉ mỉ. Thế nhưng dù vậy, sau khi Nhiếp Vân nghe xong vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tràn ngập rung động.
Những tình huống mà Đan Thần Chúa Tể nói ra cực kỳ giống như lúc hắn sống lại. Giống như tiến vào thế giới ảo tưởng của một người khác vậy. Muốn đi ra, chỉ có thể chém giết chính mình!
Trảm thi… Lại là chém giết chính mình!
Rốt cuộc tình huống bên trong thế nào?
– Nói ra vị trí của Hư Không giới!
Lại nghe một hồi, âm thầm khiếp sợ vì tình huống bên trog Hư Không giới, Nhiếp Vân nói.
Mặc dù chỗ này vô cùng quỷ dị, thế nhưng đệ đệ đã bảo hắn đi, tất nhiên sẽ có mục đích. Lại nói, trong xương cốt hắn tràn ngập dòng máu mạo hiểm, cho nên hắn cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đa có chuyện gì xảy ra.
– Vị trí của Hư Không giới ở đây…
Tinh thần của Đan Thần Chúa Tể chợt lóe lên, đem tin tức hắn biết thông qua ý niệm truyền tới.
– Thập Phương Thiên vực? Lại ở chỗ này?
Tiếp thu đạo ý niệm này, Nhiếp Vân lập tức biết đối phương cũng không có nói láo.
Chỗ này mấy ngày nay hắn đã nghe đám người Phù Ám Triều nhắc tới qua, giống như Thanh Minh sơn mạch, Cực Nam Tinh Hải, Tử Vũ Thiên Vực được xưng là tứ đại kỳ địa của Hỗn Độn hải dương.
Nơi này có tình huống tương tự với Quy Khư Hải ở Tà Nguyệt Chí Tôn vực, thuộc về vùng đặc thù, là chỗ mạo hiểm của cường giả, cũng là một trong những nơi cường giả bỏ mạng nhiều nhất.
– Tại sao lại không có vị trí rõ ràng?
Tiêu hóa tin tức này, Nhiếp Vân lần nữa nhìn về phía Đan Thần Chúa Tể.
Tin tức mà đối phương cho chỉ có phạm vi đại khái của Thập Phương Thiên vực, cũng không có chỉ xác thực.
Thập Phương Thiên vực so với Quy Khư Hải còn lớn hơn, cho dù hắn thân là Chúa Tể, muốn đi tìm, nhất định cũng cần tốn rất nhiều công phu. Nếu như không có chỉ dẫn xác thực, so với mò kim đáy biển thì có gì khác biệt chứ?
Đệ đệ trở về, mặc dù rất nhiều chuyện phiền toái đều biến mất, thế nhưng đối với thực lực Nhiếp Vân vẫn miệt mài theo đuổi.
Dù sao, Đạm Đài Lăng Nguyệt còn đang hóa thân làm thiên đạo, cách lúc khôi phục hình người còn có một khoảng cách rất lớn. Chỉ có không ngừng làm cho thực lực tăng lên, như vậy hắn mới có thể khiến cho nàng lần nữa trở lại bên người hắn.
– Ta cũng là trong lúc vô tình xông vào, đợi sau khi ra ngoài, rất nhiều chuyện đều đã quên, vị trí cụ thể ở nơi nào ta cũng không biết…
Đan Thần Chúa Tể vội vàng nói:
– Nhiếp Vân Chúa Tể, những lời ta nói đều là nói thật. Không tin, ta có thể phát Hỗn Độn thệ ngôn…
– Được rồi!
Nhiếp Vân không hỏi thêm nữa.
Quả thực lời đối phương nói không có nói sai, hắn vẫn có thể nhìn ra được. Xem ra vị trí cụ thể người này cũng không biết.
Hoặc giả chính là bởi vì nguyên nhân này cho nên những Chúa Tể khác hỏi thăm, hắn mới không nói. Cũng không phải là cố ý ra vẻ thâm trầm. Mà là bản thân hắn ta không biết tiến vào như thế nào, đi ra ngoài như thế nào.
Chuyện này cũng vừa vặn nói rõ Hư Không giới rất ẩn nấp và thần bí. Nếu như có thể tùy tiện tìm được nơi này, như vậy Hỗn Độn Chí Tôn vực tồn tại không dưới ức vạn vạn vạn năm, cường giả nhiều như cá sang sông. Toàn bộ Thập Phương Thiên vực nhất định cũng đã bị lục tung. Làm sao có thể không tìm được cơ chứ?
– Hy vọng lời ngươi nói là nói thật. Bây giờ ta với ngươi sẽ đi qua con đường trước đó ngươi đã đi để tìm. Nếu như có bất cứ vấn đề gì ta sẽ đánh chết ngươi đầu tiên!
Biết rõ những chuyện này, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, tinh thần khẽ động một cái, lập tức hoàn toàn giam cầm Đan Thần Chúa Tể.
Ở trong Nạp Vật thế giới, cho hắn ta thêm thực lực gấp trăm lần thì cũng không có cách nào phản kháng được ý chí của hắn. So với việc chém giết, còn không bằng lưu lại người sống, sau khi tra rõ rồi lại nói.