Phó tổng giám đốc La vốn có rắp tâm muốn báo thù, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tắt ngúm. Cô ta cũng rời khỏi phòng bao một cách yên lặng, chuẩn bị tìm cơ hội, dựa vào mối quan hệ với nhóc Ngũ để từ từ nhận lỗi với những người ở nơi này.
Vê phần tổng giám đốc Đỗ kia, vốn dĩ ông ta giống như trăng được sao sáng vây quanh, bây giờ lại đứng ngây người ra ở đó, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng báo bận, có thể nghĩ được, sáng ngày mai, chỉ sợ các tập đoàn tài chính và ngân hàng lớn, sẽ liên lạc với ông ta ngay.
“Ông chủ Đỗ, đừng ở đây làm phiền anh tôi ăn cơm nữa, ra ngoài đi” Nhóc Ngũ lạnh giọng bảo.
Tổng giám đốc Đỗ cũng không nói gì cả, sắc mặt của ông †a dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ông ta nhìn Trương Thác, giống như muốn nhớ kỹ người trẻ tuổi này mãi mãi, sau đó ông ta xoay người đi ra ngoài. Khi con người chịu một sự đả kích nhất định, có khả năng rất lớn sẽ biến thành không thể biểu hiện được bất cứ điều gì ra ngoài.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Trương Thác, không phải là lấy mạng người, nhưng trên thế giới này, có rất nhiều thủ đoạn còn tàn nhãn hơn cả lấy mạng người. Đối với một người kinh doanh thành công mà nói, điều khiến cho anh ta đau khổ nhất, chính là khiến nỗ lực nửa đời của anh ta hóa thành tro bụi trong phút chốc.
Nguyên nhân khiến Trương Thác làm như vậy, một là vì bất mãn với tác phong của những người này, hai chính là rải đường cho Thu Vân. Chuyến đi lần này, anh không chắc chắn mình có thể trở về hay không, tâm trái đất rốt cuộc như thế nào, ngay cả nghĩ cũng không có cách nào tưởng tượng ra được. Thủ đoạn như vậy của Trương Thác có thể đẩy lùi đám xấu xa này. Chuyện này chắc hẳn sẽ truyền ra ngoài, sau đó sẽ không có người nào dám tới khách sạn Thế Giới giở trò với Thu Vân nữa.
Trương Thác không có nhiều bạn bè, cô nhóc Thu Vân này có tính cách đơn giản, rất hợp ý anh. Tuy tình cảm của Thu Vân đối với anh có hơi không thể nói rõ được, nhưng trong lòng của Trương Thác luôn coi cô gái này như em gái mình.
Sau một bữa cơm, Thu Vân đã rất lâu không gặp Trương Thác, hiển nhiên uống không ít rượu, phả ra men say nồng nặc, nhưng cô ấy vẫn kiềm chế bản thân rất tốt, cũng không để lộ ra quá nhiều cảm xúc nhớ nhung, chỉ nói với Trương Thác, đợi lúc rảnh rỗi, nhất định phải tới Thạch Thành tìm mình, mình sẽ đón tiếp anh thật chu đáo.
Trương Thác đồng ý với cô ấy, đợi nếu mình thật sự có thể dẫn Ngữ Lam trở về, nhất định sẽ đưa cô ấy tới vùng đất này. Trước đây anh không cảm thấy gì hết, nhưng cho đến khi thật sự định rời đi, Trương Thác mới phát hiện ra bản thân mình thực sự rất lưu luyến mảnh đất này. Thế giới còn có nhiêu nơi mà mình chưa từng đi qua như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Thác dứt khoát thuê mấy căn phòng ở trong khách sạn. Điều khiến anh có hơi bất ngờ là Toàn Cảnh Thiên lại chủ động đưa ra ý kiến muốn chia phòng ngủ với Ngọc Hà, điều này khiến anh từng hoài nghỉ, đây chính là tên mập mạp mỗi ngày trong miệng đều gào thét muốn mần người ta hay sao.