Đan Thần Chúa Tể giải thích.
– Bảo hổ lột da!
Nghe được những chuyện này của hắn. Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Làm như vậy không khác gì bảo hổ lột da, đạo hắc tuyến này vừa nhìn một cái đã biết không phải là thứ tốt lành gì. Giao dịch với nó, một khi để cho đối phương lớn lên, người thứ nhất bị ăn nhất định sẽ là hắn!
Bất quá, nhất định Đan Thần Chúa Tể cũng biết điểm này, cho nên đặt ở trên cổ thuyền, thoạt nhìn là vì trợ giúp đối phương, thế nhưng trên thực tế lại sử dụng đại trận vây khốn nó.
– Nhiếp Vân Chúa Tể. Ta có thể bảo đảm, cho dù ta sợ chết, thế nhưng lại không có bị cổ thi phụ thể…
Giải thích xong, Đan Thần Chúa Tể vội nói.
– Được rồi. Làm thế nào Kiền Huyết lão tổ lại biết được chỗ đó? Chẳng lẽ là ngươi nói cho hắn?
Nhiếp Vân hỏi.
Kiền Huyết lão tổ cũng biết không gian đặc thù đó, hơn nữa cũng đã đi vào, lại mang ra Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình.
– Kiền Huyết lão tổ là một trong những Chúa Tể cùng ta luyện chế cổ thuyền này… Hai người chúng ta đồng thời tiến vào chỗ đó, chỉ bất quá hắn không dám tiến vào quá sâu. Mà ta vì khỏa linh hồn Hỗn Độn vương thạch kia cho nên mới đi quá sâu. Vì vậy mới trúng chiêu…
Đan Thần Chúa Tể đem tình huống ban đầu nói ra cặn kẽ một lần.
Nghe xong giải thích của hắn, Nhiếp Vân đã hiểu rõ.
Sau khi Kiền Huyết lão tổ tiến vào không gian đặc thù kia, phát hiện nơi này quá mức quỷ dị cho nên cũng không dám xâm nhập. Vì vậy mới không có bị hắc tuyến xâm nhập, thậm chí còn may mắn mang ra ngoài được Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, Kiền Huyết lão tổ bởi vì dựa vào thực lực cho nên mới có tình huống về sau.
Nói như vậy, xem ra có rất nhiều chuyện cũng có thể nói xuôi được. Hóa ra tất cả mọi chuyện đều dính dáng tới không gian đặc thù kia.
– Chỗ này ngươi có biết đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
– Ta cũng không biết, rốt cuộc những thi thể này từ nơi nào tới ta cũng không biết, bất quá…
Nói đến đây Đan Thần Chúa Tể do dự một chút. Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân một cái, dường như có lời không nói ra được.
– Bất quá cái gì?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
– Bất quá… Ta nghe nói dường như có liên quan tới Tu La vương. Cụ thể là chuyện gì ta cũng không biết…
Đan Thần Chúa Tể vội nói.
Mắt liếc nhìn Nhiếp Vân, thấy đối phương không có nổi giận, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất hiển nhiên, hắn đã biết núi dựa lớn sau lưng người trước mắt này chính là Tu La vương.
– Có liên quan tới Tu La vương?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng mơ mơ hồ hồ nghĩ tới nơi này rất có thể có liên quan tới đệ đệ, nhưng mà hắn vẫn không thể tin được mà thôi. Sau khi nghe đối phương xác nhận, hai nắm tay không khỏi siết chặt.
– Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Những chuyện khác cũng không biết!
Đan Thần Chúa Tể vội nói.
– Được rồi, trước tiên không nói những chuyện này nữa. Ta hỏi ngươi chuyện thứ hai!
Không kể chỗ này có quan hệ với đệ đệ hay không, bây giờ hắn cũng không có cách nào đi hỏi. Vì vậy Nhiếp Vân lắc đầu một cái, nói tiếp:
– Dường như thực lực của ngươi so với những Chúa Tể khác còn cao hơn một chút, rốt cuộc là vì sao?
Nhiếp Vân có căn nguyên đại đạo chân chính, có Nạp Vật thế giới. Nhưng hắn không tin người trước mắt này cũng có những thứ này!