“Vâng vâng vâng.”
Tomoka Tanikawa cười rời đi, tìm băng keo đến cho cô.
Cô cẩn thận gom những mảnh nhỏ ghép lại, sau đó lại là phẳng, vô cùng cẩn thận kẹp trong sách để xuống dưới gối.
Cô vui vẻ như một đứa trẻ, lúc thì trong lòng có nhiều thêm vô số lời muốn nói với cậu ấy, nhưng lúc thì lại không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc này, người bên ngoài thông báo là Thân vương tới.
Nụ cười trên mặt cô lập tức u ám, đi ra phòng khách trước.
Vết thương của anh ta vẫn chưa khỏi, cơ thể miền cưỡng chống đỡ.
Theo lý thì anh ta phải năm viện ít nhất vài tháng, nhưng anh ta lại không nằm viện, vẫn kiên trì xử lí công việc mỗi ngày.
Bây giờ cũng đã đi lại bình thường, không biết anh ta phải chịu đựng vất vả bao nhiêu.
Nhìn ngoài mặt thì như là không hao tổn đến một sợi tóc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết bầm tím trên mặt.
Trên người anh ta tản ra hơi thở sắc bén, như kẻ trên cao không thể đến gần.
Cô vô cùng không vui, vẫn luôn nhíu mày.
“Sao anh lại tới đây?” “Đến thăm vị hôn thê của tôi, gần đây nghe người bên dưới nói em ăn không nhiều lắm, nên tôi đã mua riêng cho em món bánh sakura mochi và taiyaki mà em thích ăn nhất.
Vấn là tiệm bánh trước đây em hay ăn nhất, mùi vị không hề thay đổi. Em vẫn còn nhớ em luôn mua hai phần, em một phần tôi một phân chứ?”
Anh ta hồi tưởng lại chuyện cũ, giọng nói rất dịu dàng.
Cô ấy cũng nhớ rõ chuyện này, nhưng không sâu sắc như anh ta, thậm chí đã hơi mờ nhạt.
“Mùi vị đúng là không thay đổi, nhưng người đã đổi thay rồi.”