Đối với lời uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân mặc kệ. Ngón tay khẽ điểm một cái, đầu ngón tay sinh ra một đoàn hỏa diễm. Đỏ ngầu như máu, mang theo lực lượng không gian hủy diệt, chậm rãi biến thành một đóa hoa sen. Dường như muốn nung khô cả linh hồn của người ta vậy.
Hỗn Độn Hồng Liên!
Hồng Liên đã bị hắn dùng để rèn luyện thân thể. Thế nhưng ở Nạp Vật thế giới, hắn hoàn toàn có thể lấy ra, tiến hành công kích đối với người khác.
Hỗn Độn hồng liên đáng sợ thế nào hắn đã tự mình trải qua, Chúa Tể cũng rất khó kháng cự. Có vật này trong tay, hắn không tin đối phương có thể chịu được.
Xèo xèo xèo!
Hồng Liên trong nháy mắt đã bao phủ lấy Đan Thần Chúa Tể, hỏa diễm nóng bỏng giống như thiêu đốt ở trên linh hồn của hắn, khiến cho toàn thân hắn không ngừng run rẩy.
– Hỗn Độn Hồng Liên… Trong thiên địa chỉ có một đám. Trong truyền thuyết đã bị A Dục Vương lấy đi, tại sao sẽ ở trong tay ngươi chứ?
Đan Thần Chúa Tể giật mình, vốn hắn là chỉ cho là Hồng liên trong tay của đối phương chỉ là hàng phế phẩm, không phải thật. Thế như vừa mới dính vào trên người thì hắn lập tức biết rõ. Đây chẳng những là thật, mà còn thật tới mức không thể thật hơn… Đám Hồng Liên này trong truyền thuyết đã bị A Dục Vương lấy được, luyện chế thành binh khí… Tại sao lại ở trong tay hắn ta chứ?
Trong lòng có chút kỳ quái, thế nhưng hắn lại không có thời gian suy nghĩ nhiều. Sự đau đớn do Hỗn Độn hồng liên gây ra khiến cho hắn như đang ở tỏng tầng mười tám địa ngục. Không ngừng lăn lộn, thanh âm kêu thảm không dứt. tiếng gào khóc không ngừng vang lên.
Ban đầu Nhiếp Vân cũng không chịu nổi lực lượng của đóa hồng liên, huống chi là hắn!
– A… Ngươi muốn ta nói cái gì thì ta sẽ nói cái đó.
Chỉ kiên trì được mấy chục hô hấp, rốt cuộc hắn đã có chút không chịu nổi. Hắn điên cuồng gào thét, sắc mặt dưới hỏa diễm thiêu đốt tựa như sắt thép bị nung nóng vậy.
– Muốn ngươi nói gì sao? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta không có định hỏi ngươi bất kỳ vấn đề gì nữa. Ngươi có thể không trả lời, lại nói… Không phải ngươi rất có cốt khí hay sao?
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
– Ta…
Lúc này Đan Thần Chúa Tể mới nhớ tới, từ mới bắt đầu đến bây giờ, quả thực đối phương không có hỏi qua bất kỳ vấn đề gì, đối phương muốn biết chuyện Hư Không giới cũng là do hắn nói.
Chẳng lẽ… Thật sự muốn giết hắn hay sao?
Không muốn tìm Hư Không giới?
– Nhiếp Vân Chúa Tể, bỏ qua cho ta đi a. Ngươi muốn biết cái gì thì ta tuyệt đối không biết không nói, biết gì nói nấy. Ta còn có thể làm người hầu của ngươi, ngươi cũng biết tài nghệ đan dược của ta rất cao, ngươi muốn bảo ta luyện chế đan dược gì giúp ngươi ta cũng có thể làm, chỉ cần ngươi không giết ta…
Kiên trì được mười mấy hô hấp nữa, Đan Thần Chúa Tể không chịu nổi, lần nữa điên cuồng hét lớn.
Hỗn Độn Hồng Liên là bảo vật mà ngay cả cường giả Phong vương cũng mơ ước, uy lực thế nào không cần phải nói. Cho dù hắn là cường giả Chúa Tể thì cũng không chịu được.
– Để cho ngươi luyện đan? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Đối với luyện đan, thủ đoạn của ta cũng không thấp hơn ngươi!
Nhiếp Vân khoát tay nói.
Cũng không phải là hắn không muốn tìm Hư Không giới, mà là hắn muốn thừa dịp bây giờ hoàn toàn đả kích lòng tin của Đan Thần Chúa Tể.
Loại người như vậy không hoàn toàn nắm hắn vào trong lòng bàn tay. Như vậy cho dù hắn ta có nói ra chuyện về Hư Không giới thì nhất định cũng có thật có giả. Cho dù là đều là thật, chỉ cần có một chỗ không có nói rõ ràng thì chỉ sợ cũng sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Cho nên, Nhiếp Vân mới tiếp tục xuất thủ, không chút lưu tình, khiến cho hắn ta từ trong ra ngoài, hoàn toàn tan vỡ.