Hơn nữa cô ấy cũng biết bên ngoài sự việc đã xôn xao náo loạn hết cả, cô ấy đã đoán được là do ai làm, quả là vô cùng bỉ ổi, Mấy hôm nay cô ấy không màng cơm nước gì, cứ luôn nhớ nhưng Diên, cả người đã gầy đi một vòng.
Đột nhiên cô ấy hiểu ra một câu thơ ¬ cø.
Quả nhiên bệnh tương tư có thể giảm cân.
“Cô chủ, cô nhiều ít cũng ăn một chút đi.”
“Không muốn ăn, nhớ Diên.”
“Vậy thì cũng không có cách nào cả? Bây giờ bảo vệ đứng tầng tâng lớp lớp ở sân, mỗi ngày tôi ra ngoài cũng phải kiểm tra ba lần. Hay là…tôi giúp cô gửi thư nhé, cũng xoa dịu được nỗi khổ tương tư.”
“Thư?”Cô ấy mạnh mẽ vực dậy tinh thần, lập tức lấy giấy bút.
Cô ấy sợ anh ấy phí sức đọc tiếng Nhật, đặc biệt viết tiếng Anh.
Cô ấy cũng không biết viết gì đại khái là bản thân có chết cũng không gả cho …, nếu như anh ta cô tình muốn cưới, sẽ chỉ có được thể xác của mình.
Ngoài ra còn vô số lần nhớ nhung anh ấy, rất muốn gặp anh ấy.
Cô ấy còn nhét bức ảnh của mình vào, để mỗi tối anh ấy đều có thể xem mấy lần, như vậy thì có thể gặp được mình trong mơ.
Rất nhanh …. liền nhân được thư trả lời.
Cô ấy vô cùng vui sướng mở ra, khi nhìn thấy nội dung bên trong, nụ cười trên khóe môi lập tức trùng xuống.
“Từ đơn của em viết sai rồi, hơn nữa không chỉ có một chỗ, anh đều đánh dấu ra cho em rồi.”
Đánh dấu ra?
Đánh cái đầu quỷ của anh ra ý!
“giản, anh là lợn à? Có phải người không thế? Lúc quan trọng như thế này, mà anh ljai xoi mói tiếng Anh của em không tốt?”