Người bên cạnh tổng giám đốc Đỗ vỗ bàn: “Phó tổng giám đốc La, cô có ý gì, ý của cô ta là tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi kém người khác cái gì hay sao?”
“Không dám, không dám” Tổng giám đốc La vội vàng xua tay, sau đó lại bưng ly rượu lên: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Đỗ, tôi nói sai lời, tự phạt một ly.”
Tổng giám đốc Đỗ đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.
“Đi thôi, phó tổng giám đốc La, dẫn chúng tôi đi xem vị bạn trai của quản lý Thu Vân đi” Người bên cạnh tổng giám đốc Đỗ mở miệng nói.
Trong mắt của phó tổng giám đốc La lóe lên tia sáng đã đạt được ý muốn, sau đó dẫn đường cho bọn họ một cách nhiệt tình.
Trong phòng số một Thiên Khải, chuyện liên quan đến tổng giám đốc La, rất nhanh đã bị quên đi mất.
Tuy nhóc Ngũ là ông chủ của khách sạn Thế Giới này, nhưng ngay cả chỗ ngồi cũng chẳng có, mà chỉ đứng ở bên cạnh, không ngừng gắp đồ ăn, và rót rượu cho Trương Thác, thao tác còn xuất sắc hơn cả phục vụ viên cao cấp. Phục vụ viên ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này đều trừng to mắt, không thể nào hiểu nổi, người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai, sao có thể khiến cho tổng giám đốc Ngũ bày ra thái độ như vậy?
Phục vụ viên còn đang nghĩ, thì chỉ thấy phó tổng giám đốc La dẫn một đám người đi tới với khí thế hừng hực. Người dẫn đầu trong số đó, trên gương mặt mang vẻ dữ tợn. Người này chính là người vẫn luôn quan sát ý tứ qua lời nói và sắc mặt của tổng giám đốc Đỗ. Bây giờ anh ta đi ra, cũng là xung phong đi đầu.
“Chính là nơi này đây nhỉ” Người dẫn đầu nhìn thấy cửa phòng số một Thiên Khải, sau đó không nói nửa lời mà đẩy cửa ra.
Nhóc Ngũ đang rót rượu bị tiếng động này làm cho giật mình, dẫn đến rượu trong ly của Trương Thác đều vãi ra ngoài.
“Anh Trương, xin lỗi, xin lỗi” Nhóc Ngũ vội vàng xin lỗi, sau khi rượu bị bắn ra trên bàn được lau sạch đi, lúc này mới nhìn ra cửa phòng.
Ngay khi nhóc Ngũ nhìn thấy tổng giám đốc Đỗ xuất hiện ở cửa phòng, và phó tổng giám đốc La đứng trong đám người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Họ La này không tự mình hiểu ý tốt của người ta cũng thôi đi, giờ lại còn muốn làm lớn chuyện này, khiến tổng giám đốc Đỗ ra mặt, mặt mũi quan trọng đến thế sao?
“Tổng giám đốc Đỗ có ý gì vậy?” Nhóc Ngũ đặt bình rượu trong tay xuống, xông ra cửa và hỏi.
Đừng thấy anh ta kính cẩn lễ phép với Trương Thác, nhưng ngay khi nhìn ra ngoài cửa, anh ta lại mang bộ dáng vô cùng có khí phách.