Phía sau, Trần Vinh Vân vẫn nằm trong lòng Hạo Thiên Thi Vũ, lau nước mắt trên má cho cô: “Sống cho thật tốt”.
Nói xong hắn nở nụ cười dịu dàng, khẽ đẩy Hạo Thiên Thi Vũ ra rồi rơi xuống khỏi hư thiên như một chiếc lá bay theo gió, máu và nước mắt làm nhoè đi đôi mắt hắn.
Không…!
Hạo Thiên Thi Vũ hét lên thấu tận tâm can, cô đưa tay nhưng chỉ bắt được không khí, trơ mắt nhìn bóng dáng huyết sắc rời xa mình, âm dương cách biệt.
Kẻ nào cản ta đều phải chết!
Tiêu Phong hét lên phẫn nộ, không có thời gian và sức lực để cứu Trần Vinh Vân, ông kéo Hạo Thiên Thi Vũ còn đang giãy giụa điên cuồng chém giết, mở ra một con đường máu.
Ở nơi khác, Trần Vinh Vân không muốn liên luỵ đến người khác đã rơi xuống đất, đôi mắt mờ tối cố gắng giữ lấy tia sáng cuối cùng, cho đến khi thấy Tiêu Phong đưa được Hạo Thiên Thi Vũ ra khỏi vòng vây mới mỉm cười nhắm mắt: “Hẹn kiếp sau gặp lại”.
Ma binh xông tới, dìm chết bóng dáng hắn, hai hàng lệ tuôn dài trên má, khắc ghi bóng dáng yêu kiều đó vào linh hồn.
A…!
Tiếng hét của Hạo Thiên Thi Vũ đau thấu tim gan, Tiêu Phong đưa cô ra khỏi vòng vây nhưng hai mắt cô đã mờ đi, không còn tìm thấy bóng dáng thân thương đó nữa.
Haiz!
Tiêu Phong thầm thở dài bất lực.