Bên kia Khổ Hạnh Thiên Tôn không dám lơ là, trước tiên dùng pháp lực trấn áp Vạn Chú Thiên Chung sau đó đánh giá.
Hai người âm thầm đề phòng, tránh cho đối phượng lặng lẽ khởi động tiên thiên pháp bảo giết mình.
Giang Nam, Khổ Hạnh Thiên Tôn bảo là cho đối phương nhìn tiên thiên pháp bảo của mình, nhưng cũng có ý nhờ cậy tiên thiên pháp bảo giết đối thủ.
Lúc trước Khổ Hạnh Thiên Tôn mời Giang Nam ngắm thử Tiên Thiên Khổ Trúc nghĩa là nói ta có tiên thiên pháp bảo đây, ta muốn mang Tam Khuyết đi, ngươi không ngăn ta được ngược lại sẽ mất mạng.
Giang Nam kêu con rồng to tự mình đưa Vạn Chú Thiên Chung đến có ý ngầm là ta cũng sở hữu tiên thiên pháp bảo, tận hai cái. Ngươi muốn mang Tam Khuyết đi, ta không ngăn được nhưng có thể đánh một trận.
Giây lát sau Giang Nam trả Tiên Thiên Khổ Trúc cho Tu A Tiên Quân, Khổ Hạnh Thiên Tôn cũng đưa trả Vạn Chú Thiên Chung cho con rồng to.
Khổ Hạnh Thiên Tôn cất gậy tre, khom người hành lễ:
– Giang thái sư có tài sản kếch sù, lão tăng lĩnh giáo, cáo lui!
Khổ Hạnh Thiên Tôn nói xong sửa sang hành trang, dẫn các tăng rời đi. Tam Khuyết Đại Phật thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nam lộ vẻ đăm chiêu, lên tiếng:
– Khoan đã.
Khổ Hạnh Thiên Tôn dừng bước, siết chặt gậy tre, xoay người lại.
Mặt Khổ Hạnh Thiên Tôn khắc khổ hỏi:
– Giang thái sư có gì chỉ giáo?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Khổ Hạnh giáo chủ đừng căng thẳng, ta không có ác ý.
Khổ Hạnh Thiên Tôn nhìn con rồng to, lại ngó ‘lục lạc’ trên cổ rồng, hắng giọng:
– Mời Giang thái sư nói.
Giang Nam thay biểu tình khác nhìn Tam Khuyết Đại Phật:
– Tam Khuyết, ngươi theo Khổ Hạnh Thiên Tôn đi đi.
Tam Khuyết Đại Phật sửng sốt, nhảy cẫng lên, tức giận nói:
– Họ Giang, ngươi bán ta?
Giang Nam cười lắc đầu nói:
– Ta bán ngươi làm gì? Ngươi có thấy ta lấy tiền không? Tam Khuyết lão đệ, ngươi thuộc dòng phật môn, truyền thừa từ thời đại Sa Môn. Đi theo Khổ Hạnh giáo chủ chỉ có lợi không chỗ hại. Ngươi cứ đi đi, Khổ Hạnh giáo chủ sẽ không bạc đãi ngươi.
Tam Khuyết Đại Phật ngạc nhiên, gã hơi hiểu ý Giang Nam.
Khổ Hạnh Thiên Tôn trầm ngâm.
Giang Nam chắp tay hành lễ:
– Chúc mừng Thiên Tôn thu được ái đồ!
Vẻ mặt Khổ Hạnh Thiên Tôn nhăn nhó nói:
– Làm đồ đệ của ta sao?
Giang Nam cười hỏi:
– Tiên Tôn không chịu?
Mặt Khổ Hạnh Thiên Tôn càng nhăn, gã vốn định hàng phục Tam Khuyết Đại Phật làm lãnh tụ giáo môn đô Giang Nam mât mặt. Bây giờ Giang Nam chẳng những không bẽ mặt mà Khổ Hạnh Thiên Tôn còn phải thu Tam Khuyết Đại Phật xấu xa làm đồ đệ, làm Đạo Quân Sa Môn như gã thấy nhức đầu.
Nói cách khác, Khổ Hạnh Thiên Tôn định tìm một tay sai, bây giờ Giang Nam muốn gã làm bảo mẫu, vui được mới lạ.
– Thôi, Giang thái sư đã mở miệng thì là duyên phận.
Khổ Hạnh Thiên Tôn khẽ thở dài:
– Hôm nay ta thu một đệ tử y bát vậy.
Tam Khuyết Đại Phật khinh thường liếc Khổ Hạnh Thiên Tôn, lẩm bẩm:
– Đầu trọc, ngó bộ dáng ngươi không vui…
Sắc mặt Khổ Hạnh Thiên Tôn vàng vọt, nhỏ giọng nói:
– Cuộc đời là bể khổ, tu hành như thuyền trong biển khổ. Thu đồ đệ tuy khổ, thu đồ đệ bướng bỉnh càng khổ hơn, nhưng đây cũng là tu hành.
Tam Khuyết Đại Phật chợt nhớ một chuyện, chạy tới gần Khổ Hạnh Thiên Tôn, cười nịnh hỏi:
– Sư phụ, Sa Môn chúng ta có tổ sư nào? Còn mộ không? Đệ tử muốn đi bái các đời tổ sư.
Đoàn người đi xa. Giang Nam thu về tầm mắt, trầm ngâm giây lát sau kêu Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Bỉ Ngạn nương nương, La Hầu La, Kế Đô đến.
Giang Nam trầm ngâm nói:
– Bây giờ Tiên giới càng lúc càng loạn, các ngươi là Đạo Tổ, phải có báu vật phòng thân. Kế Đô, ngươi lên trước.
Kế Đô tiến lên, Giang Nam lấy tịch diệt ma trống ra:
– Cho ngươi báu vật này để phòng thân.
Kế Đô nhận tịch diệt ma trống, mừng hớn hở