“Ra ngoài đi.”
Hắn thấy cô không để ý đến mình nhưng vẫn mặt dày nói thêm một câu nữa.
“Vậy chị đi ngủ đi, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm chị.”
Nói xong liền đi ra ngoài, nhưng hắn không đi quá xa mà quanh quẩn ở xung quanh phòng cô như một người bảo vệ.
Trái ngược với con người, huyết tộc luôn hoạt động vào lúc ánh mắt trời hạ xuống nên ngoại trừ nơi nghỉ ngơi của cô, những chỗ còn lại đều đèn đuốc sáng trưng, người người qua lại, vô cùng tấp nập. Lúc này cái cảm giác khó chịu kia lại xuất hiện, không ngừng thúc giục hắn giết người, không ngừng đánh vào điểm yếu của hắn.
Mỗi lần như vậy hắn đều phải chịu cơn đau sống không bằng chết, nhưng hắn không dám phát tiết ra ngoài, hắn sợ sẽ doạ đến cô. Nhưng lần này cơn đau dữ dội hơn những lần khác rất nhiều khiến hắn không chống cự được bao lâu đã rơi vào hôn mê.
…
Lúc Khởi Phong tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang ở trong phòng của Hạ Kỳ Như, còn đang nằm ngủ trên giường của cô nữa. Sau vài giây trì độn, hắn chợt nhận ra cảm giác khó chịu vì khát máu đã biến mất từ lúc nào, giọng nói luôn thôi thúc hắn giết người cũng biến mất không dấu vết, cảm giác cả người cực kỳ khoan khoái nhẹ nhàng. Giống như hắn vừa được tái sinh thêm lần nữa.
Trong phòng lúc này không có ai, cửa sổ hơi mở ra khiến căn phòng không quá tối tăm ảm đạm.
Nhưng Khởi Phong vẫn nhớ hôm qua người đưa hắn đến đây là cô, thậm chí trong lúc không thể kiềm chế hắn còn cắn lên cổ cô, tham lam uống máu cô.
Lúc này trên môi hắn vẫn còn vương lại vị ngọt khi đó. Khởi Phong đờ đẫn giơ tay chạm vào môi mình. Trong lòng thầm than.
Hắn xong đời rồi.
Cô vẫn còn đang giận hắn, vậy mà hắn lại đi uống máu cô, còn dùng răng nanh để cắn cô. Cũng không biết khi đó hắn uống bao nhiêu máu nữa, nhưng dựa vào tình trạng thân thể hiện tại hắn có thể xác định hắn chắc chắn hút rất nhiều máu của cô.
Khởi Phong tự mắng mình chán chê liền đưa tay tự tát lên mặt mình vì cảm thấy có lỗi.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Hạ Kỳ Như vừa từ đâu đó về. Tuy sắc mặt cô hơi kém nhưng bước đi ổn định vững vàng, không giống người thiếu máu nghiêm trọng. Chỉ là lúc nhìn thấy vết cắn rõ ràng trên cổ cô, hắn vẫn theo bản năng cụp mắt xuống vì chột dạ.
“Cảm thấy thế nào rồi?”
Hạ Kỳ Như chủ động lên tiếng hỏi hắn trước, Khởi Phong lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi xin lỗi, chắc lúc đó chị sợ lắm nhỉ?”
Lúc hắn lên cơn khát máu, vẻ mặt thực sự rất đáng sợ. Nếu nói hắn là quỷ sống cũng không nói quá. Đến hắn còn sợ dáng vẻ của mình khi đó cơ mà.
Hạ Kỳ Như trắng trợn nhìn cậu một lượt mới thản nhiên nói.
“Cũng bình thường, dù sao dáng vẻ nào của cậu tôi cũng thích cả.”
“Thích? Không phải chị chuẩn bị kết hôn với Eric sao?”
Khởi Phong nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, nhưng Hạ Kỳ Như đã nhanh chóng giải thích với hắn.
“Tôi không kết hôn với hắn ta. Là người bên ngoài đồn nhảm đấy.”
Mặc dù cô rất muốn dạy hắn một trận, nhưng cô sẽ không lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn, tạo thành những hiểu lầm không đáng có về sau.
“Chị nói thật sao?”
“Nói dối cậu tôi được cái gì?”
“…”
Sao cái tính cục súc của cô bao năm rồi vẫn chẳng đổi chứ, cô nói một lời dễ nghe với hắn thì chết à?
Khởi Phong hơi ấm ức, nhưng hắn biết hắn đang là người yếu thế, mà cô thì vẫn chưa hết giận hắn đâu.
…
Hạ Kỳ Như không thông báo cho mọi người biết chuyện Khởi Phong đã về, nhưng việc bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một thiếu niên diện mạo hoàn mỹ như tiên trên trời vẫn khiến nhiều người chú ý. Hơn nữa dù thời gian đã trôi qua nhiều năm, nhưng có rất nhiều người vẫn nhớ kỹ khuôn mặt của hắn nên vừa nhìn liền nhận ra ngay, nhất là khi đã qua mười năm mà khuôn mặt của hắn vẫn chẳng thay đổi.
Cũng bởi vì sự xuất hiện của hắn mà tin đồn Hạ Kỳ Như và Eric sẽ kết hôn cũng tự động giảm dần rồi biến mất hẳn.