Điện thoại tút một tiếng cúp máy, mặt của Trì Sính liền đen, lông mày cau lại lộ ra một tia hàn khí lạnh đến thấu xương. Máu toàn thân đều đông cứng lại, ngay cả Quyển Quyển đang dựa vào trong ngực anh cũng cảm thấy cơ thể anh cứng ngắc.
Ngô Sở Úy và Đâu Đâu về đến nhà trước Trì Sính một chút, Trì Sính mới vừa đi vào, Ngô Sở Úy liền từ phòng bếp thò đầu ra, cười với Trì Sính nói,”Tôi mua cho anh đùi dê, vừa mới nướng xong, có muốn ăn trước hai cái không?”
Trì Sính quét mắt nhìn hắn một cái ánh mắt âm u lạnh như trong cơn bão tuyết, không nói gì, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tôi trêu chọc gì anh? Ngô Sở Úy chẳng biết tại sao Trì Sính lại như vậy.
Đâu Đâu một bên gặm xương một bên quay sang Ngô Sở Úy hỏi,” Cậu cháu làm sao vậy.?”
Ngô Sở Úy nghĩ không ra dùng tiếng Anh như thế nào để nói lên, liền tức giận đáp lại một câu,” Không cần để ý đến anh ta!”
Trì Sính trở về phòng ngủ, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của Ngô Sở Úy. Xem một lúc lâu, rốt cuộc lật tới lịch sử cuộc gọi kia. Vào ngày hôm đó ban đêm hơn một giờ, Ngô Sở Úy gọi một cuộc điện thoại cho Uông Trẫm, hơn nữa gọi hơn mười phút.
Trì Sính còn nhớ rất rõ ràng, đêm hôm đó Ngô Sở Úy đứng ở bên ban công, anh đi vào liền nhanh tay thu lại.
Nghĩ đến Ngô Sở Úy chột dạ cố gắng che giấu, trong lòng Trì Sính nổi lên một ngọn lửa bừng bừng nóng giận, gầm thét dữ tợn ngầm chiếm ý chí còn sót lại của anh.
Ngô Sở Úy đem thức ăn chuẩn bị rất ngon để cho hai đứa cháu trai ăn trước, một mình đi vào phòng ngủ tìm Trì Sính.
Trì Sính đứng lưng quay về phía cậu, Ngô Sở Úy thấy không rõ sắc mặt của anh, chỉ cảm thấy xung quanh bao phủ một bầu khí lạnh.
“Tôi vừa nói chuyện với anh, sao anh không để ý tới tôi?” Ngô Sở Úy thăm dò hỏi.
Trì Sính không nói chuyện cũng không quay đầu lại, hai ngón tay cầm điện thoại di động của Ngô Sở Úy, chậm rãi nâng lên.
Ngô Sở Úy đầu tiên là sửng sốt chỉ chốc lát, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì đó, thần kinh một trận co rúm.
“Việc ấy, tôi gọi điện thoại cho anh ta, tôi…..”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói khỏi miệng, trong nháy mắt Trì Sính đẩy cậu một cái ngăn lại lời chưa nói, cả người đập vào vách tường đối diện. Lại kéo lại ngay lập tức đẩy đến góc tường, không thể động đậy.
“Nửa đêm không ngủ được, sau lưng tôi gọi điện thoại cho anh ta? Con mẹ nó, có phải tôi ‘thao’ cậu không đủ hả? Có phải muốn tôi đem cậu trực tiếp ‘thao’ đến không nói ra lời, cậu mới không có tinh lực như vậy mà gọi điện thoại cùng người khác phát dục hả?”
Ngô Sở Úy khuôn mặt đỏ bừng chất vấn Trì Sính,”Tôi phát dục kiểu gì hả? Tôi gọi điện thoại thì là phát dục hả?”
“Cậu nửa đêm hỏi người ta làm thế nào để trắng đẹp, cái này cũng không tính là phát dục hay sao? Con mẹ nó cậu nghĩ như thế nào mới là phát dục? Cậu còn muốn điện thoại nói chuyện vài tiếng đồng hồ mới thỏa mãn hay sao?”
Ngô Sở Úy giận dữ giải thích,”Đó là tôi hỏi anh ta làm thế nào để đem người da đen biến thành người da trắng, tôi không phải là vì dỗ cho Đâu Đâu vui vẻ hay sao?”
Bàn tay to của Trì Sính bóp cậu nhỏ của Ngô Sở Úy, bực tức nói,”Hỏi cái đó mà những hơn mười phút?”
Ngô Sở Úy bị đau, nheo lông mày ngăn cản tay của Trì Sính.
Trì Sính không hề đau lòng, tiếp tục mặt đen lại hướng Ngô Sở Úy rống to hơn.
“Gọi điện thoại bình thường thì cần gì phải nửa đêm mới gọi?”
“Tôi ban ngày mà gọi thì bên đó người ta là nửa đêm! Hơn nữa, không phải tôi muốn ngay ngày hôm sau liền đem Đâu Đâu giữ chân lại hay sao? Tôi không phải tranh thủ thời gian muốn hoàn thành hay sao?”
Ánh mắt Trì Sính lạnh lẽo sắc bén chằm chằm nhìn khuôn mặt Ngô Sở Úy, lạnh giọng ép hỏi,”Vậy cậu làm sao phải giấu tôi? Cậu sao không quang minh chính đại ngay trước mặt tôi mà gọi?”
“Không phải tôi sợ anh suy nghĩ nhiều hay sao?”
“Cậu với anh ta không có việc gì, thì tôi làm sao phải suy nghĩ nhiều? !”
Tiếng gào của Trì Sính như sấm, làm cho thần kinh Ngô Sở Úy tê dại.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn Đâu Đâu và Quyển Quyển đứng ở cửa, dùng sức đẩy Trì Sính ra, đỏ mặt tía tai nói,”Chúng ta có việc gì nói chuyện không được hay sao? Đừng làm trẻ con sợ !”
“Nói với cậu cậu có thể nhớ kỹ hay sao?”
Trì Sính một bên tức giận, một bên mặt lạnh đem Ngô Sở Úy kéo đến trên giường, không đếm xỉa Đâu Đâu và Quyển Quyển đang vây xem, thô bạo mà xé rách quần áo Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy chỉ cần vừa phản kháng, Trì Sính liền đặc biệt công kích nơi mẫn cảm của cậu ta, Ngô Sở Úy kêu rên liên tục.
Hai người đang vật lộn qua lại, Quyển Quyển đột nhiên cầm cây gậy thu quần áo khô chạy đến, dùng sức đập xuống lưng Trì Sính.
Trì Sính hầm hầm nhìn nó,”Mày đang muốn ăn đòn phải không?”
Quyển Quyển không sợ hãi chút nào cùng Trì Sính giằng co.
“Là cậu nói, có người ức hiếp vợ cậu, cháu sẽ đứng ra đòi lại công đạo, bảo vệ chú ấy!”
Lời này vừa nói ra, động tác của Trì Sính và Ngô Sở Úy đều ngừng lại.
Ngô Sở Úy tuy rằng không có nghe rõ toàn bộ Quyển Quyển nói gì, nhưng điểm quan trọng đều không bỏ sót, trong lòng đột nhiên có chút cảm thấy không vui vẻ gì. Lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Sính, trong mắt nhuộm một màu không rõ tâm tư.
Yết hầu Trì Sính nuốt khan hai cái, đôi chân bước xuống giường, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau đó, hai người ai cũng không ăn cơm tối, vẫn chiến tranh lạnh đến hơn mười một giờ tối. Cảm xúc của họ làm ảnh hưởng đến cả hai thằng nhóc kết quả là chưa đến chín giờ hai đứa đã đi ngủ.
Trì Sính ngồi ở sát đầu giường phòng ngủ khác, một chân co lại, cánh tay khoát lên trên đầu gối. Hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc lá rơi xuống ở trên mu bàn chân, anh lại hoàn toàn không nhận ra.
Kỳ thực Trì Sính biết Ngô Sở Úy tìm Uông Trẫm chẳng qua chỉ hỏi anh ta chuyện hóa trang, anh tức giận là việc Ngô Sở Úy gặp phải chuyện gì còn có thể nghĩ đến đi tìm Uông Trẫm giúp đỡ, bực bội cậu vì cậu đối với Uông Trẫm tín nhiệm và nhớ đến anh ta.
Ngô Sở Úy ở cửa đứng đó một lúc lâu, hít một hơi, đi tới bên cạnh Trì Sính.
“Này, hai con gấu nhỏ đang ngủ, lúc này đang ngủ thật sự, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.”
Trì Sính như trước thở ra một hơi khói, ngay cả nét mặt cũng không hề di chuyển.
Ngô Sở Úy cố ý đem điếu thuốc trên mép Trì Sính đoạt lại, yếu ớt hít một hơi, phun khói lên mặt của Trì Sính.
“Vừa rồi không phải anh muốn thi hành ‘gia pháp’ hay sao? Làm sao đột nhiên liền ngắt quãng? Tôi còn đang rất chờ anh tiếp tục đó, anh nha, vậy mà không nói một tiếng chạy qua phòng này buồn bực.”
Ánh mắt âm trầm của Trì Sính liếc Ngô Sở Úy, trái tim Ngô Sở Úy điên cuồng run rẩy hai cái, lại ổn định.
Chờ Trì Sính đưa ánh mắt dời đi, Ngô Sở Úy lại không sợ chết mà lấy tay chọc chọc vào ngực của anh.
“Tôi bảo này, Trì pháo vương, tôi mỗi lần làm cho anh tức giận, anh không phải đều hung ác trị tôi một trận hay sao? Lúc này làm sao lại ngại ngùng? Làm sao lại còn chạy đi? Anh cũng đừng làm tôi coi thường anh chứ, tôi đây đều đã chuẩn bị xong, anh làm sao có thể mặc kệ hả?” (ĐẠI dâm đãng trở lại, tiểu dâm đãng không dám mở lời.)
Lời này của Ngô Sở Úy thuần túy là từ trong thâm tâm muốn nói ra, nói xong cũng không biết bản thân mình làm cái gì. ( ha ha sắp chết.. thèm H lắm rồi.. )
Trì Sính ung dung thản nhiên đem tàn thuốc dập tắt, tay đang dụi tàn thuốc trong cái gạt tàn dừng lại một lát. Đột nhiên bùng nổ một tiếng động lớn, cái gạt tàn thuốc trực tiếp bị Trì Sính đập vỡ, mảnh vụn và tàn thuốc rải rác đầy đất.