Trần Băng Băng bắt lấy tay Lý Vị Ương, nói: “Muội muội thật sự tin tưởng ta sao?” Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, Lý Vị Ương lúc này cũng là hi vọng cuối cùng của nàng.
Lý Vị Ương gật đầu, thần sắc bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhị tẩu, muội tin tưởng tẩu.”
Trần phu nhân chạy nhanh lại, cùng đỡ Trần Băng Băng lên, nhìn Lý Vị Ương thần sắc ngòai vẻ khiếp sợ, còn có một tia cảm kích. Bà thật không ngờ trong Quách gia còn có người nói chuyện vì nữ nhi của mình, nói thật, hiện tại ngay cả bà cũng không dám xác định Trần Băng Băng thật sự vô tội hay không. Bởi vì bà biết, nữ nhi đối của mình vô cùng yêu thương Quách Diễn, một người nếu yêu thương đến cực điểm mà không được đáp lại, sẽ gây ra những chuyện ngu xuẩn, cũng không có gì kỳ quái.
Quách phu nhân nhìn Lý Vị Ương, nói: “Gia nhi, con đang nói gì?”
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài: “Mẫu thân, Gia nhi tin tưởng nhị tẩu, tuy rằng có hồ đồ, nhưng sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Quách Trừng mở miệng nói: “Nhưng còn có bằng chứng!”
Lý Vị Ương lắc đầu nói: “Tam ca, muội nói tin tưởng nhị tẩu, là căn cứ vào việc, nhị tẩu rất yêu nhị ca.” Nạp Lan Tuyết là tình địch, cho nên Trần Băng Băng mới có hành động trừ bỏ tâm tư của Lan Tuyết. Nhưng còn Quách Diễn, Trần Băng Băng tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn, không tiếc bất kỳ chuyện gì, thậm chí lấy tuyệt thực ra để bức người khác. Có thể thấy được nàng đối với Quách Diễn ái tình sâu đậm, gả vào Quách gia hai năm, Trần Băng Băng đã làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn làm cho Quách Diễn vui vẻ, vì thế nên mỗi người trong Quách gia đã tiếp nhận nàng. Một người như vậy, ngươi có thể hoài nghi nàng tâm tư thủ lạt, cũng có thể hoài nghi nàng không từ thủ đoạn, càng có thể hoài nghi nàng không phải người tốt, nhưng ngươi tuyệt đối không thể hoài nghi tình cảm nàng dành cho Quách Diễn, đây mới chính là lý do quan trọng nhất khiến Lý Vị Ương tin tưởng nàng. Cho nên, Lý Vị Ương nhìn mọi người, ánh mắt lãnh đạm nói: “Chỉ bằng một phần chân tình của nhị tẩu đối với nhị ca, Gia nhi tin tưởng chuyện hôm nay cùng nhị tẩu không có quan hệ.”
Mọi người nghe đến đó, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, Quách phu nhân lắc đầu nói: “Không, Gia nhi, con chỉ đang suy đoán mà thôi, nhị tẩu con làm việc hồ đồ cũng không chỉ mỗi chuyện này, Phúc Nhi là tỳ nữ của nàng ta, ngoài nàng ta ra, còn ai có thể xúi giục nha đầu kia làm được những chuyện này nữa.”
Lý Vị Ương thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc là ai có thể sai khiến nha đầu kia hành động như vậy, bằng mọi cách phải Quách gia vào chỗ chết.”
Quách phu nhân nghe xong lời nói kỳ quái này, chăm chú nhìn Lý Vị Ương, nhìn vào đôi con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, không biết nàng rốt cuộc đang muốn nói gì.
Lý Vị Ương cũng không trả lời nghi vấn của mọi người, nàng chỉ nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Nhị ca, muội nghĩ nhị ca hẳn là biết tất cả, phải không.”
Ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Quách Diễn chậm rãi đi đến.
Người Trần gia nhìn thấy Quách Diễn, sắc mặt đều biến đổi, nhất là Trần Băng Băng, nàng nhìn chằm chằm Quách Diễn, nước mắt rơi như mưa, toàn thân ngây ngốc. Quách Diễn nhìn lướt qua Trần Băng Băng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Vị Ương, thần sắc cực kì nghiêm túc: “Đúng vậy, ta biết tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.”
Nguyên Liệt luôn đứng bên cạnh lắng nghe, sau khi Lý Vị Ương ngăn cản hắn nói ra mọi chuyện, hắn nhìn sự việc xảy ra trước mắt, đột nhiên thở dài một hơi, lại nhìn thấy Lý Vị Ương mỉm cười, nói: “Nhị ca, nhị ca nguyện ý nói ra tất cả sao?”
Quách Diễn nhẹ nhàng gật đầu: “Tất cả chuyện này đều là do ta gây ra, thì cũng nên kết thúc ở chỗ ta.” Hắn nói xong những lời này, liền phân phó người, nói: “Đi mời Nạp Lan cô nương đến đây.”
Quách phu nhân nghe xong, sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: “Diễn nhi, con muốn làm cái gì vậy?” Lại để Trần Băng Băng cùng Nạp Lan Tuyết gặp nhau tại đây sao, quả thực bọn họ không có cách ngăn cản chuyện này, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người kia nay đã như nước với lửa. Quách phu nhân nghĩ như vậy, muốn ngăn cản Quách Diễn, đã thấy đến hắn nhìn mình lắc đầu.
Quách Diễn thần sắc ngưng trọng, chân thành nói: “Mẫu thân, chuyện đã đến nước này, con hiểu rất rõ mình muốn làm gì, hy vọng mẫu thân không ngăn cản.”
Quách phu nhân vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức trở nên trầm mặc. Mỗi người Quách gia đều lẳng lặng chờ đợi. Lúc này bên trong đại sảnh, khung cảnh vô cùng tĩnh mịch, ngay cả Phúc Nhi cũng co rúm lại một chỗ, một chữ cũng không dám nói. Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nạp Lan Tuyết xuất hiện ở cửa đại sảnh, nàng một thân quần áo màu trắng, từng bước một đi đến. Nàng ung dung hành lễ với các vị trưởng bối trong sảnh, sau đó nhìn về phía Quách Diễn, nói: “Tìm ta đến có chuyện gì sao.”
Quách Diễn ánh mắt thâm sâu nhìn nàng, bên trong là vẻ phức tạp nói không nên lời, hắn mở miệng nói: “Đúng vậy, hôm nay ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nàng ngồi xuống đi.”
Nạp Lan Tuyết ngồi xuống một bên, cách xa người Trần gia, thần sắc vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta một chút cũng nhìn không ra, trong đôi con ngươi yên tĩnh kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Mọi người đến đông đủ, ánh mắt Nguyên Liệt nhìn mọi người chung quanh một vòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra vở diễn nay, hôm nay rốt cục cũng diễn đến cao trào.
Trong khi mọi người đang trầm mặc suy nghĩ, Quách Diễn rốt cục cũng nói: “Một năm trước, ta bị thương trên chiến trường, lại bị thất lạc phó tướng. Bất đắc dĩ, chỉ có thể cải trang, hoá trang thành binh lính bình thường, tìm một hộ gia đình dưỡng thương, sau đó lại lưu giữ ta, chính là Nạp Lan Tuyết. Trong suốt ba tháng, ta dần dần có tình cảm với nàng, hơn nữa còn thổ lộ, còn tưởng rằng nàng không thích ta, sẽ từ chối ta, nhưng cuối cùng nàng đáp lại khiến ta mừng rỡ như điên. Trong thời gian ngắn ngủi đó, chúng ta cũng đã định chuyện cả đời, chuyện này, sau đó bị Nạp Lan gia phát hiện, việc này nằm ngoài dự kiến của ta, nhưng Nạp Lan lão gia cũng không trách cứ, hắn ngầm đồng ý hôn sự của ta và Nạp Lan Tuyết, cố ý dặn dò ta, không thể phụ bạc nàng. Vì để Nạp Lan gia yên tâm, ta viết một tờ hôn thư, cam đoan một năm sau, sẽ tới đón Nạp Lan Tuyết về phủ, sau lại vì chiến sự khẩn cấp, ta liền vội vàng trở lại quân doanh. Chuyện này vô cùng bí ẩn, ngoại trừ viết thư báo về cho phụ mẫu thân biết, ta không hề nhắc tới với bất kỳ kẻ nào. Nhưng sau đó bởi vì mẫu thân sinh bệnh, cho nên ta vội vàng về phủ, cũng chính lúc đó ta mới biết được, Băng Băng đã gây náo động, nguyện ý muốn gả cho ta.”
Thời điểm Quách Diễn nói đến đây, thần sắc hắn dẫn theo một tia tự giễu, nói tiếp: “Lúc ấy ta kiên quyết từ chối, sống chết cũng không chịu cưới Băng Băng. Có một buổi tối, ta còn có ý định rời khỏi Quách gia, đi tìm Nạp Lan Tuyết, nhưng ngay hôm sau bị mẫu thân phát hiện. Ta nghĩ mẫu thân sẽ trách cứ ta, thậm chí nói cho phụ thân biết, nhưng mẫu thân lại thu xếp hành trang cho ta, còn đưa cho ta ngân phiếu, nói ta sau này phải đối xử thật tốt với Nạp Lan cô nương, không được cô phụ nàng, mặc kệ cuộc sống sau này như thế nào, cũng không cần trở về nhà nữa. Ta giục ngựa đi được hơn hai trăm dặm, đến lúc hừng đông, ta mới bừng tỉnh, không thể cứ như vậy mà rời đi, mẫu thân có thể thả ta đi, là đã được phụ thân ngầm đồng ý, hành động của phụ thân mẫu thân xuất phát từ lòng ái tử chi tâm, tương tự như vậy, ta đối với Quách gia cũng phải có trách nhiệm, ta không thể ích kỷ như vậy, ta phải suy nghĩ cho bọn họ. Ta yêu thương Nạp Lan Tuyết, nhưng cũng yêu thương mỗi người trong Quách gia, ta không thể trơ mắt nhìn người thân vì ta mà bị chỉ trích. Cho nên, ta viết một phong thư gửi cho Nạp Lan Tuyết, nói với nàng, ta không thể lấy nàng. Rồi sau đó ta trở về phủ, cưới Băng Băng, sau này mọi chuyện xảy ra, kỳ thật mọi người cũng đều đã biết.”
Trần Băng Băng nhìn Quách Diễn, bên trong ánh mắt tựa hồ đau đớn không nói rõ.
Nạp Lan Tuyết sắc mặt bình tĩnh, nàng có thể hiểu được tâm tình Quách Diễn lúc đó, cũng có thể tưởng tượng được, hắn làm ra quyết định này là khó khăn cỡ nào. Nhưng nàng vẫn như trước không thể tha thứ cho hắn. Chính bởi vì không thể tha thứ, mới khiến bọn họ xảy ra chuyện hôm nay, rốt cuộc muốn quay đầu lại cũng không được.
Lý Vị Ương nhìn Quách Diễn, bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan của nàng vô cùng xinh đẹp, còn có thêm vài phần sắc xảo, lúc này khóe môi nàng nhẹ nhàng giương lên, cười đến lãnh khốc dị thường, đôi môi mỏng tạo nên độ cong duyên dáng, từng chữ từng chữ nói: “Nhị ca, là ai đã gây ra tất cả mọi chuyện?”
Quách Diễn mặt lập tức biến sắc, con ngươi buông xuống, không nói được một lời.
“Nhị ca, khi mọi chuyện vừa mới bắt đầu, mội đoán nhị ca đã biết tất cả, nhưng, nhị ca lại không nói bất cứ điều gì, là vì nhị ca đối người này vô cùng áy náy. Nhị ca—— đã sớm đoán được là ai đi.”
Quách Diễn thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía muội muội, kỳ thật, chuyện hắn biết cũng không nhiều, cho tới hôm nay, hắn mới dám khẳng định những suy đoán trong lòng.
Lý Vị Ương chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, làn váy dài quét trên mặt đất, nàng nhìn thẳng đối phương, lạnh giọng nói: “Nhị ca, muội hy vọng nhị ca sẽ nói ra tất cả những hoài nghi trong lòng mình.!”
Đối mặt như thế, khí thế bức người của Lý Vị Ương, khiến ngay cả Quách Diễn cũng phải dao động.
Quách phu nhân tràn ngập nghi hoặc nhìn Lý Vị Ương, bà căn bản không rõ Lý Vị Ương vì nguyên nhân gì lại ép hỏi Quách Diễn như vậy, bà mở miệng nói: “Gia nhi, con rốt cuộc muốn nhị ca con nói cái gì, sao mẫu thân không hiểu?”
Lý Vị Ương quay đầu, giọng nói của nàng trở nên cực kì lạnh lẽo, thậm chí ẩn chứa một tia phẫn nộ chưa từng có, nàng mở miệng nói: “Người có thể khiến nhị ca áy náy như thế, có thể khiến hắn biết rõ tất cả, lại không chịu nói ra là ai, trong đại sảnh này, còn có người thứ hai sao!”
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết cũng không hề bị khí thế của Lý Vị Ương dọa, nàng mỉm cười nói: “Ý của Quách tiểu thư, là đang hoài nghi ta sao.”
Quách phu nhân lắp bắp kinh hãi, nhẫn nhịn không nói, rốt cục kiềm chế không được, nói: “Gia nhi, con nghi ngờ Nạp Lan cô nương có phải quá sức tưởng tượng rồi không?.”
Lý Vị Ương không nhìn về phía những người khác, nàng chỉ nhìn chằm chằm Nạp Lan Tuyết, nói: “Nạp Lan Tuyết, mỗi người làm việc đều có lý do của mình, nhưng thời điểm chân tướng bị vạch trần, ít nhất phải có dũng khí thừa nhận. Như thế nào, ngươi dám làm mà không dám nhận sao. Những lời ta nói vừa rồi, rốt cục có ý tứ gì, trong lòng ngươi chắc chắn hiểu rõ hơn ai hết!”
Nàng nhẹ nhàng một câu, lại khiến cho hô hấp của Nạp Lan Tuyết cứng lại. Nạp Lan Tuyết nhìn Lý Vị Ương, bên trong ánh mắt toát ra mỉm cười, dung mạo nàng có vẻ đạm mạc nói không nên lời. Thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “Ngươi quả nhiên là một nữ tử rất thông minh, trên đời bất kể chuyện gì đều không thể qua được ánh mắt của ngươi. Được, ta đây muốn nghe xem ngươi đã biết những gì, nói đi, tất cả những gì ngươi biết đều nói ra.”
Lý Vị Ương hít sâu một hơi, nói: “Ta nghĩ rằng mình rất thông minh, cho nên ta tin tưởng trên đời này không ai có đủ khả năng lừa gạt ta, nhưng ta hiện tại mới biết được, ta đã sai rồi, ngay từ đầu ngươi gặp ta, chữa bệnh cho ta, cũng đã là một cái bẫy. Không, có lẽ còn sớm hơn, sai khiến Thái y động tay vào thuốc của ta, khiến cho bệnh tình của ta nặng thêm, dẫn đến việc ngươi gặp ta, tất cả những chuyện này chỉ là một tuồng kịch, phải vậy không.”
Quách phu nhân hoàn toàn khiếp sợ nhìn Lý Vị Ương, cách đây không lâu, cảm tình giữa Lý Vị Ương cùng Nạp Lan Tuyết vẫn vô cùng tốt, giống như một đôi tri kỉ, nhưng hiện tại Lý Vị Ương luôn miệng chỉ trích, làm cho Quách phu nhân không có cách nào phản ứng lại được. Lập tức, biểu tình của bà trong nháy mắt biến thành phẫn nộ, nói: “Nạp Lan cô nương, lời Gia nhi nói có đúng hay không?”
Nạp Lan Tuyết nhẹ thở dài, nói: “Quách tiểu thư sai lầm rồi.”
Lý Vị Ương nhướng mày, nói: “Ta sai lầm rồi, sai ở chỗ nào.”
Nạp Lan Tuyết bình thản mỉm cười nói: “Trên thực tế từ lúc còn ở thảo nguyên, ta cũng đã chú ý tới ngươi.”
Nàng nhẹ nhàng nói một câu như vậy, khiến cho toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng âm trầm, bí bách.
Đáy mắt Lý Vị Ương hiện lên một tia khác lạ, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nói: “Hóa ra là như vậy.”
Nạp Lan Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt từ đầu tới cuối đều mang theo ý cười.
Lý Vị Ương tiếp tục nói, biểu cảm của nàng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này các ngón tay đã bất giác nắm chặt, giọng nói nàng tựa như mầm sống đã nhiều năm ẩn dưới mặt đất, cuối cùng cũng được trồi lên: “Ngươi chữa bệnh cho ta, sau đó tìm đến Quách gia, biết rõ nhị ca đã cưới thê tử, vẫn xoay người bước đi, cố ý khiến cho ta có ấn tượng tốt về người, dụ ta đuổi theo. Sau đó, ngươi đã quen biết Bùi Huy từ trước, liên hợp với hắn diễn một tuồng kịch, khiến cho ta nghĩ rằng Bùi Huy có ý đồ lợi dụng ngươi để đả kích nhị ca, đả kích Quách gia. Tiếp theo, ta tin là thật đi giúp đỡ ngươi, trấn an ngươi, ngươi tiếp nhận ý tốt của ta, lại xé bỏ hôn thư trước mặt ta, dĩ nhiên là để tranh thủ tín nhiệm của ta. Thật buồn cười, ta lại đi tin ngươi, còn tặng cho ngươi một tòa dược đường, như vậy, ngươi liền có thể danh chính ngôn thuận ở lại.”
Thời điểm Lý Vị Ương nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm vang lên, làm kinh động tất cả mọi người, ngay sau đó mưa ầm ầm trút xuống, như muốn gột rửa cuốn trôi mọi phẫn hận. Toàn bộ đại sảnh đều im ắng, mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ duy nhất một người lên tiếng, còn lại tràn ngập tức giận.
Lúc này Lý Vị Ương cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ, trên đời này chưa từng có ai có thể lừa gạt nàng! Chưa từng có! Nhưng sao nàng lại cố tình tin tưởng Nạp Lan Tuyết, thậm chí nàng cũng không biết bản thân vì sao lúc này còn có thể giữ thái độ bình tĩnh được như vậy, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì! Giọng nói nàng vang lên càng lạnh lẽo: “Vì muốn lấy được tin tưởng của ta, ngươi quả thật đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí không tiếc cùng Bùi Huy diễn kịch, dùng khổ nhục kế, khiến cho ta chủ động để ngươi ở lại bên cạnh để trông coi. Sau đó, lúc Ngũ Ca bị thương, thậm chí ngay cả kia tiêu dao tán kia cũng là của các ngươi giăng bẫy, kế hoạch của các ngươi từng bước một tác động đến ta, khiến ta như bị ma xui quỷ khiến, đi mời ngươi tới, chủ động tới gần ngươi. Tâm tư của ta ngươi nắm chắc như vậy, chính xác từng phân, kín đáo như thế, thật sự khiến ta phải thán phục!”
Quách phu nhân hoàn toàn sửng sốt, bà nhìn Nạp Lan Tuyết, thật sự không thể tưởng tượng được, tất cả chuyện này đều là âm mưu của nàng, là một cái bẫy, hơn nữa nhìn Nạp Lan cô nương, căn bản không giống một người tâm tư khó lường! Song, Lý Vị Ương muốn nói không chỉ như vậy.
“Chờ ngươi chữa bệnh cho Ngũ Ca xong, ta dĩ nhiên đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt, vốn chỉ có ba phần cảm tình, nay đã nâng lên tám phần. Lúc này, ngươi cố ý thiết kế Trần Hàn Hiên tới cửa khiêu khích, để nhị tẩu biết tất cả mọi chuyện, với tính cách của Trần Băng Băng, nàng sẽ làm ra chuyện gì, kỳ thật sớm cũng đã hiểu rõ. Ngươi còn sai khiến nha đầu này ——” Nói xong, ngón tay Lý Vị Ương chỉ về phía Phúc Nhi bên cạnh vẫn đang im lặng, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ngươi sai khiến nha đầu bên cạnh nhị tẩu không ngừng châm ngòi ly gián, làm mối quan hệ giữa nhị tẩu và Quách gia bất hòa, biến mỗi người chúng ta đều biến thành kẻ địch của nàng! Sau đó dụ dỗ nhị tẩu động thủ đối với ngươi! Ta sớm nên nghĩ đến điểm này, nhị tẩu chính là người muốn ngươi rời khỏi kinh thành nhất, nàng không hề muốn tính mạng của ngươi, nếu nàng thật sự muốn giết ngươi, dựa vào tài lực của Trần gia, cũng có thể dẹp sạch những hộ vệ ta sai đi bảo hộ ngươi, ngươi nhất định không thể chạy thoát, huống chi mọi chuyện sao mà khéo trùng hợp, lại để cho ngươi gặp được Nguyên Liệt! Một lần lại thêm một lần đào thoát! Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy! Ta thật sự rất muốn biết, ngươi tài năng đến thế nào mới có thể an bài được mọi chuyện thiên ý vô phùng, (không hề sai sót, không chút sơ hở), không để lại chút dấu vết!”
Nạp Lan Tuyết thản nhiên cười một tiếng, nói: “Không phải thiên y vô phùng, không chút dấu vết, mà là lúc vừa mới bắt đầu, ngươi đã có sự đồng tình đối với ta, cho nên ngươi tin tưởng ta, không phải sao.”
Lý Vị Ương muốn cười lạnh, đáng tiếc khóe môi còn chưa kịp nhướng lên, lập tức đã biến thành một tiếng thở dài: “Đúng vậy, tiếp theo là ngươi bị trọng thương, khiến cho sự đồng tình của ta đối với ngươi đã ở mức đỉnh điểm, cùng lúc đó, ta cũng càng thêm oán trách nhị tẩu, không thể tha thứ cho nàng. Đứng góc độ của ta, ta vốn có thể không tham gia vào những chuyện như vậy, nhưng mỗi một người đều có lòng thương hại, căm phẫn, có lẽ, ngươi đã đánh trúng vào tâm tư của ta, khiến ta hoàn toàn đứng về phía ngươi, thậm chí còn bị mù, không nhìn thấy bên này nhị tẩu đang giãy dụa thống khổ. Sau đó, xảy ra chuyện của nhị ca, hắn bị người mưu hại, nói là hắn giết chủ soái, lại mang theo mười vạn quân ý đồ phản nghịch. Là các ngươi buộc hắn trở về, lại từng bước một buộc hắn phải lẩn trốn ở Quách gia.”
“Ây da, đúng rồi, ta nhớ chuyện xảy ra trước đây, sau khi ngươi vừa mới gặp nhị ca ở biệt viện, lập tức liền có người đến điều tra tòa biệt viện kia, chuyện này đã rất rõ ràng, nhị tẩu đương nhiên sẽ nghi ngờ ngươi, nghĩ do ngươi gây nên. Ngươi trái lại có thể lợi dụng tính đa nghi của ta, lợi dụng thiện ý của Quách gia đối với ngươi, đem mọi chuyện đổ hết lên người nhị tẩu, nói nàng là vì ghen tị, nên mới vu oan hãm hại ngươi. Cứ như vậy, sự kiên nhẫn cuối cùng của chúng ta đối với nhị tẩu cũng không còn. Đến khi nhị ca phát hiện ra tất cả, biết ủy khuất của ngươi, biết ngươi phải chịu thống khổ, hắn đương nhiên không thể nào cùng nhị tẩu tiếp tục cuộc hôn nhân này, đợi cho nhị tẩu rời khỏi Quách gia, chính là cơ hội ngươi tốt nhất để ngươi ra tay, ta nói có đúng không?”
Lý Vị Ương từng chữ từng chữ nói, mà Phúc Nhi lại như là nhớ ra được điều gì, cả người run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.
Nạp Lan Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, đúng lúc này, tiếng sấm vang lên ầm ầm, trong nháy mắt, tia chớp cơ hồ xuyên qua cửa sổ giấy, giống như tâm tư của mỗi lúc này cũng đang bị rạch ra làm đôi. Mưa tầm tã trút xuống, chỉ nghe thấy Nạp Lan Tuyết giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ nói: “Ngươi nói không sai, nhưng, ngươi có chứng cớ sao.”
Lý Vị Ương nở nụ cười, tươi cười trấn định mà lạnh lẽo hơn so với Nạp Lan Tuyết: “Kỳ thật sau khi Thái Tử điều tra Quách phủ không thu hoạch được gì, ngươi còn không biết mọi chuyện đã bại lộ sao, cần gì phải hỏi ta chứng cớ.”
Tề Quốc Công mở miệng nói: “Gia nhi, con rốt cuộc có bằng chứng gì?”
Lý Vị Ương nhìn về phía Húc Vương Nguyên Liệt, Nguyên Liệt mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, để trên mặt bàn, ngay phía trước mặt Tề Quốc Công. Tề Quốc Công rút thư ra, tỉ mỉ xem xét, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hắn nhìn Nguyên Liệt, giọng run rẩy nói: “Đây. . . Đây là vật gì?”
Nguyên Liệt cười một tiếng, ánh mắt lạnh băng, nói: “Phong thư này vốn dĩ sẽ bị cấm quân của Thái Tử tìm thấy trong thư phòng của Tề Quốc Công, rất may là ta rat ay kịp thời, lén giấu lá thư này đi, thế nên bọn họ mới không thu hoạch được gì, ngài nói xem, nếu bị Thái Tử phát hiện ra phong thư này, Quách gia sẽ như thế nào đây?”
Quách Diễn cắn răng, một chữ cũng không nói nên lời, lúc này hắn không nhìn thấy bất kỳ ai, cũng không nghe thấy gì hết, như đã biến thành một pho tượng tượng đá.
Tề Quốc Công sắc mặt là khó coi chưa từng thấy, Quách phu nhân tràn ngập nghi hoặc tiến lên nhìn thoáng qua nội dung trên lá thư, Trần Lưu công chúa vội vàng nói: “Rốt cuộc là cái gì?”
Quách phu nhân giọng nói cũng đang run run, nói: “Là Quốc công gia cùng Quốc quân hiển hách có trao đổi mật tín, còn có ấn tín. . .”
Chén trà trong tay Trần Lưu công chúa lập tức rơi trên mặt đất, giọng bà hoàn toàn run rẩy, không dám tin, nói: “Các ngươi đang nói gì, làm sao có thể!”
Trần Linh cũng đã hiểu rõ tất cả, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía Nạp Lan Tuyết, lạnh lùng nói: “Xem ra, là vị Nạp Lan cô nương này cố ý để phong thư trong thư phòng Tề Quốc Công phủ, ý đồ vu hãm quốc công gia cấu kết cùng Quốc quân.” Như vậy có thể giải thích Quách Diễn vì sao muốn mưu sát chủ soái, thậm chí mang binh phản bội, lúc đó sẽ chiêu cáo thiên hạ, Tề Quốc Công phủ có lòng mưu phản!
Những lời này nói xong, biểu cảm của mọi người trong đại sảnh đều trở nên ngưng trọng, mỗi người đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn Nạp Lan Tuyết. Nhất là Quách phu nhân, bà căn bản không hiểu vì sao mọi chuyện lại lạc đến bước này, cho nên, bà nắm chặt nắm tay, thân thể lung lay sắp đổ.
Chỉ nghe thấy Lý Vị Ương nhẹ giọng nói: “Muốn để lại phong thư, người này phải ở tại Quách phủ, biết rõ địa đạo nơi nhị ca đang ấn nấp, người này cũng phải ở trong Quách phủ! Trong thư phòng thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường rất khó có thể ra tay. Mọi chuyện xảy ra chỉ có thể là lúc, Thái Tử mang theo người đến điều tra thích khách, mỗi người Quách gia lúc này trong đầu chỉ có ý niệm muốn đi bảo hộ nhị ca, tuyệt nhiên không nghĩ đến có người thừa dịp loạn đi đến thư phòng để lại phong thư này, thế cho nên Nạp Lan Tuyết đã lợi dụng cơ hội. Nàng ta nhân cơ hội này, giấu phong thư ở trong thư phòng, ý đồ muốn cấm quân tìm được! Tâm tư chúng ta đều đặt hết lên người nhị ca, sẽ không ai chú ý đến hành động của nàng, đây là lỗ hổng lớn nhất. Ta sở dĩ không nghi ngờ nhị tẩu, là vì nàng không có cơ hội làm như vậy, nàng từ mấy trước đã rời khỏi Quách phủ, thử hỏi nàng sao có thể giấu phong thư này! Người có thể làm như vậy, chỉ có duy nhất Nạp Lan cô nương!”
Lý Vị Ương nói tới đây, giọng nói đã băng hàn đến cực điểm. Lúc này ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, giọt mưa lớn như hạt đậu gõ lên cửa sổ giấy, làm cho người ta cảm thấy ngay sau đó mưa gió sẽ phá cửa sổ mà vào. Đang là ban đêm, toàn bộ đại sảnh vô cùng tĩnh mịch, không khí trở nên lạnh lẽo thấu xương, mọi người thật lâu đều không nói gì.
Đột nhiên, Nạp Lan Tuyết nở nụ cười, tiếng cười thản nhiên, sau đó biến thành tự giễu, lạnh lẽo, cuối cùng là cất tiếng cười to, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, thấy Nạp Lan Tuyết cười đến cơ hồ không dừng lại được.
—— lời ngoài mặt ——
Nạp Lan cô nương không phải đến trả thù, các ngươi đã đoán sai, còn nữa, ta rất thích Nạp Lan Tuyết, trước mắt mới thôi mọi người vật lý, ta thích nhất chính là nàng, các ngươi này đó cặn bã, không sẽ minh bạch ta ưu tang, bất lý các ngươi ╭(╯^╰)╮