Thiết Bố Đô mỉm cười gật đầu, hai người đều nở nụ cười bí hiểm.
Tổn thất này do mấy nhà chia sẻ với nhau, kỳ thực cũng không tính là lớn, nếu không phải liên lụy tới danh dự và sinh ý sau này, cũng không cần phải diệt trừ
Đặng nhị gia muốn phái người hỗ trợ hắn điều tra, Đường Tiểu Đông uyển chuyển nói lời cảm tạ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Phu phụ Thạch gia sống ở gần đây, là người dẫn đường tuyệt hảo, còn nữa, hai phu phụ này còn là cao thủ võ học nhất đẳng, sẽ tự chiếu cố mình.
Thương đội của Đặng nhị gia gặp chuyện không may, cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, không muốn gây thêm phiền phức, hành động xa nhau, lực lượng bị phân tán, nhưng cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Đã có không ít giang hồ hảo hán đã thúc ngực đi tới tập trấn tái ngoại này.
Đám người Đường Tiểu Đông cũng muốn lên đường, Ngả Cổ Lệ nói:
– Đường huynh đệ, chờ một chút, thiếp thân cho rằng, nếu mã tặc có lực lượng đáng sợ này thì đã sớm công chiếm nơi này và các tập trấn xung quanh…
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị liếc nhau, đều nhìn về phía Tần Thiên Bảo.
Tần Tứ Bá gật đầu, cầm tay hắn, hít vào một hơi, bỗng nhiên hất hắn lên trời.
Tần Thiên Bảo giống như một con chim ưng bay vút lên trời, đưa mắt nhìn xung quanh, trong miệng kêu lên:
– Trong kỵ đội có hơn mười chiến kỳ, có Hắc Hổ, có Huyết Lang, còn có…
Một ngụm chân khí đã dùng hết, hắn rơi xuống đất.
– Còn có Đột Tự.
Sắc mặt Thạch Sùng Vũ biến đổi, vui vẻ nói ra:
– Là Hắc Hổ thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn và Huyết Lang đột kỵ quân.
Đột Lợi Khả hãn, chính là hoàng đế phía tây Đột Quyết, thống trị hơn phân nửa thảo nguyên, thì ra đám người xông tới, chính là thiết kỵ của vua thảo nguyên.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều thở ra một hơi, vừa rồi thân hãm vào hiểm cảnh, tất cả mọi người đều khẩn trương quên cả mệt mỏi, lúc này buông lỏng tâm thần, liền không còn bao nhiêu khí lực, đều nằm và ngồi xuống đất.
Thiết Bố Đô có chút hiếu kỳ nhìn Thạch Sùng Vũ, nói:
– Vị đại ca này chắc là người địa phương?
Nếu không phải là người địa phương, làm sao biết rõ chuyện trên thảo nguyên như vậy?
Hơn nữa nhìn thấy Thạch Sùng Vũ có khí chất hào sảng đặc biệt của dânThạch Sùng Vũ cười ha hả, nói:
– Đã hơn một năm không về, đại thảo nguyên đã thay đổi đến mức ta không nhận ra, ha ha ha…
Thiết Bố Đô mỉm cười, quay lại nói với Đường Tiểu Đông:
– Đường huynh, có thu hoạch được gì không?
Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, nói:
– Vừa mới đến đây, đã gặp phải một tràng huyết chiến này…
Cũng coi như hoàn hảo, người của hắn chỉ bị hai vết thương nhẹ, hành động không có trở ngại gì.
Nói đến đây, thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn tiến đến gần, phân ra một đội tiến về phương hướng của mã tặc rút lui mà truy kích, sau đó hỏi tình huống, đồng thời thu kiếm và vũ khí vứt bỏ trên chiến trường, tập trung thi thể lại, chất thành đống và thiêu hủy.
Lôi Vân Phượng sớm dẫn người của bọn họ thu hồi các mũi tên ngắn, những mũi tên này đều là đồ đặc chế, mũi tên đều làm bắt sắt tinh, vô cùng sắc bén, có thể xuyên qua trọng giáp, có bốn cạnh giống như móc câu, chỉ trúng một tên, không chết cũng mất một lớp da, so với mũi tên của quan quân còn tốt hơn rất nhiều.
Mấy người ăn mặc khôi giáp quan quân tiến lên, đi vào trong trấn, hỏi chuyện cư dân.
Đây là biên giới sát với đại sa mạc, thỉnh thoảng có cuồng phong và cát vàng thổi qua, Thiết Bố Đô phải dùng khăn bố che mặt lại.
– Đường công tử, dự tính truy tìm như thế nào?
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
– Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, hy vọng có thể tra ra tung tích của Cuồng Phong mã tặc.
Nghĩ đến việc hắn là người địa phương, sinh trưởng ở tái ngoại, chắc là hắn có một ít lý giải về Cuồng Phong mã tặc.