Tần Y bật cười khi thấy Châu Ngọc Kiệt xám xịt mặt mày rời đi: “Chị, hôm nay chị ngầu quá!”
Tần Thanh Tâm hơi buồn, thở dài: “Nếu không phải bọn họ quá đáng, chị đâu cần phải làm thế?”
“Chị, chị đừng gây áp lực quá lớn cho mình nữa”.
Tần Y nắm chặt tay cô, tươi cười rạng rỡ: “Trên đời này, không phải cứ họ hàng là thân thiết.
Giữa chúng ta và bọn họ không thân, không có họ hàng như họ thì cũng có sao đâu?”
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm chợt nghĩ thông suốt, áy náy trong lòng lập tức tan biến như mây khói.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở bãi đỗ xe của làng du lịch nông thôn.
Sau đó một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
“Chồng, anh tới rồi!”
Châu Ngọc Dung vừa ra khỏi phòng tiệc đã nhìn thấy chồng của mình Trịnh Dương xuất hiện, bà ta vô cùng vui mừng.
Trịnh Dương hờ hững nhìn bà ta: “Nếu không phải bố tôi nói nhà họ Châu bà có nhân vật lớn tới, tôi sẽ không tới đâu!”
“Nhân vật lớn?”
Châu Ngọc Dung kinh ngạc nói: “Nhà họ Châu bọn em có thể nhân vật lớn nào chứ?”
“Hừ!”
Trịnh Dương lạnh lùng nói: “Người phụ nữ ngu xuẩn này, bà thì biết thế nào là nhân vật lớn chứ?”
Ông ta nói xong thì không để ý tới Châu Ngọc Dung nữa, bước nhanh về phía sảnh tiệc.
“Bố, mẹ, chúc mừng chúc mừng.
Cuối cùng cháu Khải cũng đã lấy vợ rồi.
Sau này hai đứa nó sẽ sinh một thằng cu bụ bẫm cho bố mẹ, chắt của nhà họ Châu cũng sắp ra đời rồi”.
Trịnh Dương đi tới trước bàn của ông cụ Châu và bà cụ Châu, vừa cười vừa nói.
Tình cảm giữa ông ta và Châu Ngọc Dung đã sớm rạn nứt nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.
Hơn nữa tối qua Trịnh Đức Hoa vừa về nhà đã cảnh cáo ông ta, bắt ông ta phải tới tham dự đám cưới nhà họ Châu hôm nay, còn nói có nhân vật lớn sẽ tới.
Cho dù ông ta không biết nhân vật lớn mà Trịnh Đức Hoa nói tới là ai, nhưng biết nhân vật lớn có thể tới tham dự đám cưới nhà họ Châu nên ông ta buộc phải giữ thể diện cho nhà họ Châu.
“Trịnh Dương, chú tới rồi à!”
Lúc này Châu Ngọc Kiệt cũng chủ động đi qua đón, tươi cười đắc ý.
“Anh cả, chúc mừng nhé! Mừng cưới bằng tiền thì quá tầm thường nên em không chuẩn bị.
Đây là thỏi vàng đầu tư hai trăm gam, coi như quà mừng của em cho hai đứa cháu”.
Trịnh Dương cười lớn nói, sau đó đưa một thỏi vàng được gói trong hộp quà tinh tế cho Châu Ngọc Kiệt.
Trịnh Dương nhiệt tình như vậy, làm Châu Ngọc Kiệt có phần nửa mừng nửa lo.
Thường ngày, người em rể này chưa từng gọi ông ta là anh.
Nhưng ông ta cũng không so đo.
Ai bảo Trịnh Dương là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Trịnh Hòa?
Sau này, tập đoàn Trịnh Hòa là của Trịnh Dương đấy.
“Trịnh Dương à, đều là người trong nhà, chú khách sáo như vậy làm gì chứ? Mau vào ngồi đi!”
Châu Ngọc Kiệt vui mừng nhận lấy vàng thỏi, vội vàng mời Trịnh Dương ngồi vào bàn ông cụ Châu.
“Mỹ Linh, con làm sao vậy?”
Trịnh Dương vừa ngồi vào chỗ đã phát hiện ra sắc mặt Trịnh Mỹ Linh không tốt, nhìn như đang bị bệnh nặng.
Cho dù ông ta và Châu Ngọc Dung đang ầm ĩ muốn ly hôn, nhưng dù sao Trịnh Mỹ Linh cũng là con gái của ông ta, ông ta vẫn vô cùng quan tâm.
“Dạ?”
Trịnh Mỹ Linh đột nhiên hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: “Con không sao!”
“Con bé này, sao lại không sao chứ? Chắc cháu vẫn còn nghĩ tới chuyện mẹ cháu vừa bị một con nhóc sỉ nhục ngay trước mặt mọi người chứ gì?”
Người phụ nữ trung niên ngồi cùng bàn là Dã Mai vợ của Châu Ngọc Kiệt tức giận nói.
Trịnh Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Dương không vui, lạnh lùng hỏi.
“Chẳng phải vì con gái lớn của Ngọc Thúy mời luật sư tới gửi thư mời luật sư cho Ngọc Dung ngay trước mặt tất cả mọi người, nói Ngọc Dung thiếu nợ không trả đó sao? Ối giời, vừa rồi chú không thấy chứ con nhỏ kia tinh tướng ghê lắm.
Rất nhiều người đều nói nhà họ Trịnh chú nợ tiền không trả, tính ăn quỵt đấy!”
Dã Mai thêm mắm dặm muối.
Đối với bà ta, hành động vừa rồi của Tần Thanh Tâm là cố ý gây rối trong đám cưới của con trai bà ta.
Nhìn Tần Thanh Tâm khí thế như vậy, còn muốn đòi bọn họ phải trả lại biệt thự nhà họ Châu, bà ta đã sớm tức giận nhưng không dám trêu chọc cô.
Bà ta chỉ có thể mượn tay của Trịnh Dương để đối phó với Tần Thanh Tâm.
“Rầm!”
Quả nhiên, Trịnh Dương lập tức nổi giận, đập bàn một cái rồi đứng phắt dậy, tức giận nói: “Châu Ngọc Thúy, con gái của chị đâu? Bảo nó lăn tới đây xin lỗi tôi!”
– —————————
.