Lệ Dạ Kỳ rõ ràng cảm thấy bất ngờ cúp điện thoại, nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng trở lại giường bệnh. Lúc di chuyển, cô có chút tỉnh táo, Lệ Dạ Kỳ vỗ nhẹ vai cô, “Anh ở đây, đừng sợ”
Cô gái mơ mơ màng màng, kìm lòng không được gối vào lòng bàn tay ấm áp của anh, cô đối với anh toàn tâm toàn ý ỷ lại, cảnh tượng này khiến nội tâm Lệ Dạ Kỳ chua xót tột cùng.
Sao anh có thể phụ lòng cô được.
Cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của cô, chờ sau khi cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút tay về, đứng dậy rời đi.
Anh tuyệt đối không ngờ người làm tổn thương cô lại là Lê Trang Trang.
Năm năm trước, Tịch Uyên vì cứu anh mà chết, trong lòng anh vì áy náy mà đồng ý thay anh ấy chăm sóc Lê Trang Trang.
Đối với chuyện liên quan đến Lê Trang Trang, mặc dù không phải đính thân anh là nhưng ít nhất đã nâng cô đến độ cao cô mong muốn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại vong ơn bội nghĩa xuống tay hãm hại Hi Nhi, như vậy đừng trách anh không giữ lời hứa ra tay dạy dỗ, để cô ta tự nhận thức được vị trí của mình.
Đi ra khỏi phòng bệnh, lại thấy Điền Linh Vân vội vàng đi tới, “Lệ nhị thiếu, đây là chuyện gì? Tôi mới từ nước ngoài trở về, nghe được chuyện Nhị Lạc bị bắt cóc”
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói: “Cô ấy ở trong phòng bệnh, Điền tiểu thư làm phiền cô trước khi tôi quay lại, hãy ở bên cạnh cô ấy”
Nói xong, anh sải bước rời đi.
Điền Linh Vân nhìn bóng lưng Lệ Dạ Kỳ, không khỏi cảm thán. Eo ôi, sát khí nặng nề, sợ quá đi!
Lệ Dạ Kỳ rời đi không bao lâu, Ngôn Lạc Hi đã tỉnh dậy nhìn thấy Điền Linh Vân ngồi bên cạnh giường bất ngờ nói:”Điền Điền, cậu về khi nào vậy?”
Điền Linh Vân nghe thấy giọng cô, liền đặt laptop xuống đứng lên đưa tay đỡ cô dậy.
“Tôi vừa xuống máy bay, nghe tin cậu bị bắt cóc liền chạy tới”
Ngôn Lạc Hi hắng giọng, một ly nước đã đưa tới tay, cô uống gần nửa ly, cầm ly nói: “Lại làm cậu lo lắng rồi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao lại bị bắt cóc?” Điền Linh Vân nhìn cô không chớp mắt, làm như sau khi gả cho Lệ Dạ Kỳ thì gặp xui xẻo liền liền.
*Lệ Dạ Kỳ đâu đó ắch xì!
“Thật ra mình cũng không rõ” Ngôn Lạc Hi lắc đầu, lại nói:” Chắc là người nổi tiếng lâu lâu đều bị vậy”
Điền Linh Vân gõ lên tráng cô một cái:”Nói nhảm, người ta nổi tiếng đầy ra đó sao không nghe ai bị bắt cóc? Mỗi lần tôi ra nước ngoài, cậu đều xảy ra chuyện, lần sau nói thử tôi yên tâm thế nào mà đi?”
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi đỏ lên, cô nghiêng người ôm lấy cô:”Điền Điền, vẫn là cậu đối tối với mình nhất”.
“Biết vậy thì nên lấy thân báo đáp” Điền Linh Vân bất đắc dĩ nói, đã qua một ngày một đêm, mặt của cô còn sưng lên, có thể thấy được những tên bắt cóc kia đối với cô không chút lưu tình.
Rốt cuộc kẻ ác ôn nào lại dám ra tay tàn nhẫn với Nhị Lạc như vậy?
“Được, bây giờ cậu tiểu phú bà, lấy thân báo đáp tôi cũng không chịu thiệt”
Ngôn Lạc Hi cười híp mắt nói, cô vốn có một bụng lời muốn kể Điền Linh Vân nghe nhưng giờ phút một câu cũng không nói nên lời.
Có lẽ, trưởng thành đồng nghĩa với việc chôn giấu đi nỗi buồn hay nỗi đau nào đó vào trong lòng, đôi khi không cần bày giải với bất kì ai khác.
Điền Linh Vân vỗ nhẹ lưng cô nói:”Vậy làm ấm giường cho tôi”
“Ồ, chuyện đó có là gì, mình còn biết nhiều kĩ năng độc đáo chỉ dạy cậu, có muốn thử không?” Ngôn Lạc Hi bất chợt lao tới người Điền Linh Vân.
Điền Linh Vân lập tức ôm lấy trái tim bé nhỏ của mình lại vẻ mặt khiếp sợ:”Không cần, Lệ nhị thiếu sẽ lột da tôi mất”
Hai người cười một hồi, cuối cùng cũng tiêu tan bầu không khí nặng nề.
Chiều đến, Điền Linh Vân mỉm cười nói:”Ở trong phòng bệnh cả ngày chán chết được, tôi đưa cậu xuống lầu dạo một vòng”
“Được.” Ngôn Lạc Hi cầm áo khoác, đội mũ và đeo một chiếc khẩu trang vào. Kể cả khi đây là bệnh viện, cô cũng phải đề phòng phóng viên bất ngờ ập tới chụp được giây phút xấu xí nhất của cô.
Hai người bước ra khỏi phòng bệnh, bất nhờ nhìn thấy Mặc Bắc Trần từ phòng kế bên đi ra. Ngôn Lạc Hi chau mày, lúc sáng mơ hồ có phải nghe y tá nói, cô em gái được cưng chiều nhất nhà họ Mặc đang ở đây….