Mặc dù hắn chưa từng thấy qua nữ nhân Linh Tú tộc, thế nhưng những nữ tử trước mắt này mỗi một người linh khí dư thừa, nhìn thể chất đã biết rõ, quả thực là lô đỉnh tuyệt hảo. Sợ rằng nữ tử trước kia nói không sai, những người này đều là nữ tử của Linh Tú tộc.
Dám bắt nữ nhân của Linh Tú tộc, chẳng lẽ Thúy Hương lâu này không sợ Tú Linh đại đế kia sao?
– Có Chúa Tể hàng lâm…
Đang cảm khái thì đột nhiên đã cảm ứng được cái gì đó. Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân giương lên, chợt đứng thẳng người lên.
Phía trên bầu trời có một đạo khí tức mạnh mẽ lan tràn, giống như ngân hà, còn chưa tới trước mắt thì Nhiếp Vân đã cảm giác được, là có Chúa Tể khác đi tới.
Trọng Đồng Chúa Tể hắn đã gặp qua một lần, tuyệt đối không phải có khí tức này. Lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vị Chúa Tể chạy tới nơi này là muốn làm gì chứ?
Chẳng lẽ Đan Thần Chúa Tể đã nhìn ra hắn tới, cho nên bố trí thủ đoạn dẫn hắn vào rọ. Sau đó lại triệu tập mấy vị Chúa Tể liên hợp xuất thủ đối phó hay sao?
Nhiếp Vân lắc đầu một cái.
Đây là chuyện không thể nào, trước tiên không nói Đan Thần Chúa Tể có loại thủ đoạn này hay không. Cho dù có, nhất định cũng sẽ không có lá gan này.
Dù sao lúc ở Đan Thần cốc, bốn vị Chúa Tể ỷ vào địa lợi cũng thiếu chút nữa bị hắn giết, ở địa bàn người khác. Sao có thể gây ra sóng gió được chứ.
Quay đầu nhìn về phía Đan Thần Chúa Tể bên cạnh. Dường như đối phương cũng đã phát hiện ra cỗ khí tức này, trên mặt người này lập tức lộ ra vẻ cảnh giác ý, vội vàng dừng chiến đấu, thân thể nhoáng một cái đã mặt một bộ y phục lên trên người.
– Ha ha, Tú Linh đại đế quang lâm Trọng Đồng thành mà ta lại không biết, quả thực là tin tức không linh thông, có chút thất lễ a!
Ngay sau đó có một tiếng cười to vang lên, lại có một đạo khí tức huy hoàng hàng lâm.
– Trọng Đồng Chúa Tể!
Cổ khí tức này vừa mới xuất hiện thì Nhiếp Vân đã biết, Trọng Đồng Chúa Tể đã xuất hiện.
Hắn vốn định thần không biết quỷ không hay bắt đi Đan Thần Chúa Tể, thế nhưng không ngờ tới hai đại Chúa Tể lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho trong lòng hắn có chút buồn bực.
Bất quá trước tiên nhìn xem bọn họ muốn làm gì, nếu như quả thật tương ngăn cản mình, vậy hắn cũng không ngại dạy cho bọn hắn một bài học.
Luyện hóa Hỗn Độn Hồng Liên và cổ thuyền, Chúa Tể đối với hắn mà nói đã không có bất kỳ uy hiếp gì nữa.
– Không biết? Ta thấy ngươi đang một mực chờ ta a! Bây giờ ta đã tới, còn không đem tộc nhân của ta thả ra?
Một tiếng quát lạnh vang lên. Là một giọng nữ, mang ý tứ như lửa giận thiêu đốt.
– Tú Linh đại đế…
Nghe thấy thanh âm và lời giới thiệu của Trọng Đồng Chúa Tể, Nhiếp Vân đã biết rõ người tới là ai. Nhìn xuyên qua vách tường nhìn lên, chỉ thấy có một nữ tử nhìn chừng hai mươi tuổi, đang trôi lơ lửng trên không trung. Y phục màu trắng tung bay, vô luận là dung mạo hay là khí chất đều rất bất phàm, cực kỳ xuất trần thoát tục.
Nếu nói riêng về dung mạo. Nữ tử này so với sư phụ Bách Hoa ban đầu của Lạc Khuynh Thành cũng chỉ có mạnh hơn chứ không kém, khí chất còn hơn một bậc.
Không nghĩ tới vương giả vô thượng của Linh Tú tộc. Tú Linh đại đế lại là một vị nữ tử xinh đẹp như vậy.
Quay đầu nhìn về phía Trọng Đồng Chúa Tể, lúc này hắn cũng đã tới trước mặt, đứng đối diện với Tú Linh đại đế. Một đôi trọng đồng lóe lên, mang theo nụ cười:
– Tú Linh đại đế nói cái gì vậy? Chuyện tộc nhân của ngươi quả thực ta còn không biết a. Nếu như biết, quyết không cho phép bọn họ làm như vậy! Yên tâm đi, ta sẽ lập tức điều tra, để cho các nàng trở về!
– Hừ, bớt ở chỗ này giả mù sa mưa đi. Chúng ta đều là Chúa Tể, ngươi có tính toán gì chẳng lẽ còn cho rằng ta không biết hay sao?
Vẻ mặt Tú Linh đại đế tràn ngập chán ghét.