– Ngươi nghĩ ngươi có huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ, thậm chí là người duy nhất trong tộc. Thật ra huyết mạch đó là ta dời vào người của ngươi. Ta tiêu diệt tộc Hắc Ám Thiên Sứ, lấy huyết mạch tinh hoa nhất của bọn họ dời cho ngươi. Ngươi có biết ta đã làm bao nhiêu thứ cho ngươi không?
– Ngươi không biết, ngươi chỉ biết ta diệt tộc Hắc Ám Thiên Sứ, còn tưởng rằng ta là kẻ thù diệt tộc của ngươi. Đây là ta cố ý cho ngươi biết. Ta mở Mộ Ma Thần ra sớm hơn chỉ vì ngươi, để ngươi đi Hắc Ám tế điển, nhận truyền thừa Ác Ma đẳng cấp đồ đằng, trực tiếp nâng thực lực của ngươi tăng lên tới Chân Thần, hay trên cả Chân Thần.
– Nếu lúc ấy ngươi ngoan ngoãn nhận truyền thừa thì ta vẫn sẽ không khống chế ngươi, ta muốn ngươi biến mạnh, không ngừng mạnh lên. Nhưng kết quả chuyến đi Mộ Ma Thần khiến ta không ngờ tới, ngươi chẳng những không nhận truyền thừa Ác Ma đẳng cấp đồ đằng còn vô tình phá tan ấn ký tinh thần, ấn ký năng lượng ta để lại trên người của ngươi.
– Tuy rằng quá trình hoàn toàn không hợp với điều ta nghĩ nhưng chỉ nhìn kết quả thì ngươi vẫn đột phá Chân Thần, cơ bản đạt đến yêu cầu của ta.
– Ta phải xuất quan, dù điều này cản trở việc tu luyện của ta, chịu tổn thất lớn, khiến Bất Hủ có cơ hội. Nhưng ta không có lựa chọn, ta cần làm hai việc, giết Lâm Minh và lại khống chế ngươi.
– Không thể giết chết Lâm Minh, ta rất lấy làm tiếc, nhưng bù lại tiếp tục khống chế ngươi. Ta bồi dưỡng ngươi lâu như vậy, hiện tại đã tới lúc dùng ngươi. Đặc biệt là bây giờ, phụ thân ruột kiếp trước của ngươi đã khống chế hơn phân nửa Đế Cốt Hải, muốn làm ngọc nát với ta. Ta phải trở lại, dung hợp với hai phân thân khác, ba hợp nhất luyện hóa tàn hồn Bất Hủ, chính thức hòa vào Mộ Ma Thần thành tựu thân vĩnh sinh bất diệt!
– Ta không có nhiều thời gian. Đến đây, hài tử của ta. Bồi dưỡng ngươi đã lâu chỉ vì giây phút cuối cùng này.
Hồn Đế nói đến cuối cùng ánh mắt trở nên sắc bén độc ác, mái tóc dài xõa ra phối hợp làn da già nua khô quắc như lệ quỷ hút máu.
Thánh Mỹ cắn răng vùng vẫy kịch liệt:
– Ngươi nằm mơ!
Nhưng mọi năng lượng, pháp tắc của Thánh Mỹ đã bị Hồn Đế giam cầm.
Thánh Mỹ không sợ chết, nhưng nàng không muốn sau khi mình chết máu trợ giúp Hồn Đế, hại Lâm Minh, Cửu Nhi bởi vậy mà gặp kiếp nạn.
Hồn Đế nói:
– Đừng tốn công sức nữa, ta khó khăn lắm mới bắt được ngươi, sao cho ngươi cơ hội tự tuyệt kinh mạch tự sát? Hãy yên tâm làm tế phẩm của ta đi.
Tử khí toàn thân điên cuồng khuếch tán, cuồng phong rít gào. Trên Vĩnh Hằng chi bích màu đen từng mẩu xương bị thổi bay lên như có vô số linh hồn đau khổ bay trên bầu trời.
Hồn Đế từng bước một đến gần Thánh Mỹ, vươn đôi tay gầy gò như xương khô bóp cổ nàng.
Cái chết thật gần, giây phút đó lòng Thánh Mỹ dâng lên tuyệt vọng. Hồn Đế phong ấn quá cường đại, nàng không chống cự nổi.
Vận mệnh của nàng chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?
Vừa sinh ra đã bị bồi dưỡng như tế phẩm, không biết thân thế của mình, không rõ tương lai. Những thứ Thánh Mỹ có là tu luyện, tu luyện tiếp, không tình cảm, không bằng hữu, không là bản thân.
Mãi khi Thánh Mỹ có Cửu Nhi, biết kiếp trước của mình, xác nhận tình cảm với Lâm Minh. Thánh Mỹ có mục tiêu cuộc đời, có thứ mình muốn bảo vệ, hiểu ý nghĩa sinh mạng của mình.
Thánh Mỹ chỉ vừa hiểu được những điều này thì đã đối diện cái chết.
Nếu đơn giản là chết thì không đáng sợ, ít ra trước khi chết Thánh Mỹ có thứ tốt đẹp để hồi ức.
Trong một ngàn năm trăm năm ở Mộ Ma Thần dù toàn là tu luyện khô khan nhưng Thánh Mỹ có Cửu Nhi, Lâm Minh làm bạ, nàng vô cùng thỏa mãn.
Nhưng Thánh Mỹ biết nàng phải chết, cái chết của nàng mang đến hủy diệt cho những thứ nàng muốn bảo vệ.
Đây là cuộc đời của nàng sao?
Mang theo bi tình ra đời, chết đi trong bi kịch. Lúc Thánh Mỹ còn sống chịu đựng cực khổ, chết rồi đem đến khổ cho thế gian.
Còn điều gì đau khổ hơ ncái này?
Thánh Mỹ cảm giác mình bị cắn nuốt, đó là số mệnh không thể trốn tránh, không chống cự được.