Thấy hắn chọn phòng bao, hai mắt nữ nhân này mắt sáng rực lên. Có thể thuyết phục khách hàng thuê phòng bao, nàng cũng có tiền hoa hồng, hơn nữa số lượng còn vô cùng khả quan.
Nhiếp Vân tiện tay ném ra một ngàn Hỗn Độn tinh thạch, sau đó đi theo sau lưng nữ nhân này về phía phòng bao.
Hỗn Độn tinh thạch đối với hắn mà nói chỉ là nguyên khí, cũng không có gì cả. Nếu như vậy mà có thể làm tê liệt Đan Thần Chúa Tể, một lần bắt được đối phương, như vậy cũng là đáng giá.
– Đúng rồi, các ngươi bình chọn hoa khôi này thế nào? Chẳng lẽ phải bỏ phiếu cho những người này sao?
Phòng bao cơ bản đều ở trên lầu, trong lúc đi lên thang lầu, Nhiếp Vân lên tiếng hỏi.
Cái Thúy Hương lâu này đại khí bàng bạc, chỉ tính riêng phòng bao cũng có gần trăm cái, số lượng ghết phía dưới đếm không hết. Nhìn qua không có chút nào giống như kỹ viện, ngược lại còn tương tự với phòng đấu giá. Nhìn thấy vậy hắn đã kỳ quái, bình chọn hoa khôi nhưthế nào? Chẳng lẽ còn phải biểu diễn tài nghệ, sau đó bỏ phiếu lựa chọn?
– Bỏ phiếu?
Vẻ mặt nữ nhân này có chút kỳ quái. Che miệng cười, nói:
– Vị công tử này sẽ không phải là… Lần đầu tiên tới đây đó chứ?
– Ách…
Nhiếp Vân lúng túng, mặc dù hai đời làm người, nổi tiếng tam giới, thế nhưng chỗ này quả thật là lần đầu tiên tới a.
– Hì hì!
Thấy hắn lúng túng như vậ, nữ nhân này cũng không nói nhiều mà giải thích:
– Một lát nữa những người đẹp tham gia bình chọn kia sẽ đi ra, sẽ có người bắt đầu ra giá. Người được ra giá cao nhất thì chứng minh người nọ được hoan nghênh nhất. Cũng chính là hoa khôi! Chỉ cần giao ra số tiền tương ứng thì vị mỹ nữ này có thể ở một đêm cùng ngươi… Yên tâm đi, người có thể đi ra bình chọn đều là hoàng hoa khuê nữ, tuyệt đối là vưu vật.
– Ra giá?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Còn tưởng rằng cần bình chọn gì đó, hóa ra chính là tiêu tiền mua đêm đầu của đối phương. Cái giá của người nào cao nhất thì người đó chính là hoa khôi! Khó trách chỗ này lại tương tự với phòng đấu giá, trên thực tế cũng là chỗ bán đấu giá, chỉ bất quá phòng đấu là đấu giá bảo vật, mà đây là giao dịch đặc thù mà thôi.
– Được rồi, công tử, đã tới phòng của ngươi, hy vọng ngươi có thể chọn ra hoa khôi như ý, cùng…
Rất nhanh đa đi tới phòng bao, nữ tử này cười quyến rũ một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Gian phòng này khác với phòng đấu giá, rất là sang trọng, tất cả đều mang theo mùi phấn sáp, đỏ tươi, tựa như động phòng sau hôn lễ vậy.
Nhiếp Vân đi tới nơi này cũng không phải là vì tìm nữ nhân cho nên cũng không có hứng thú nhìn lâu. Thiên nhãn vận chuyển, xuyên thấu qua vách tường nhìn qua chỗ bên cạnh.
Mới vừa rồi hắn cố ý chỉ gian phòng này, cũng là bởi vì Đan Thần Chúa Tể thì ở ngay bên cạnh.
– Lão già này…
Đối phương vì che giấu thân phận cho nên cũng không có bố trí phong ấn lợi hại gì. Trong nháy mắt Nhiếp Vân đã nhìn thấu vách tường, thấy được hành động của đối phương, đồng thời lập tức im lặng không nói gì.
Lão già này lúc này lại đang cùng hai nữ nhân chinh chiến, ngang dọc sa trường, hung mãnh vô cùng.
Vốn tưởng rằng người này đi tới nơi này chỉ là vì ngụy trang ẩn nấp, thế nhưng lúc này nhìn thấy cái này lại khiến cho hắn không nhịn được có chút hoài nghi. Có phải lão già này thực sự tới đây để ẩn nấp hay không, hay là vì cái kia?
Cũng không phải là không có khả năng a!