“Huy trưởng lão, ngươi nói là… Lâm sư đệ sẽ thua sao?”
Long thiếu niên đột nhiên biến sắc. Nếu bàn về thực lực thì trong số bốn Đại Trưởng lão Tinh Nguyệt Thành ở đây, Tĩnh Không đại sư có lẽ mạnh hơn một chút, nhưng ba người còn lại cũng không phải kẻ yếu. Mỗi người đều có một sở trường riêng, vị Huy trưởng lão này lại là nhờ vào nhãn lực độc đáo mà nổi danh.
Long thiếu niên vừa dứt lời thì tựa như muốn xác minh lo lắng của hắn, hai người đang đấu pháp kia đã phân ra thắng bại. Hư ảnh Tứ Linh chỉ sau một lát đã bị đánh cho tiêu tán, mặc dù cột sáng đáng sợ kia cũng hao tổn đi không ít, nhưng số lượng còn lại vẫn phải hơn trăm đạo, trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Lâm Hiên.
“Sư đệ!”
Long thiếu niên kinh hoảng hô lên, sắc mặt lo lắng vô cùng. Mặc dù thực lực của hắn ở đây là yếu nhất, nhưng dù sao cũng là Tu tiên giả Phân Thần kỳ, với nhãn lực của hắn thì đương nhiên vẫn nhận ra tràng diện cuộc đấu pháp trước mắt đang rất bất lợi với Lâm sư đệ.
Hắn còn nhận ra Lâm Hiên căn bản là không kịp tránh né nữa rồi.
Độn quang bình thường nhất định không có hiệu quả. Cửu Thiên Vi Bộ liên quan đến không gian pháp tắc, nhưng giờ khắc này, cột sáng quỷ dị đang lao tới kia lại bóp méo không gian, tình hình này mà sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ thì nguy hiểm quá lớn.
Vì vậy nên Lâm Hiên nửa không thể trốn, nửa không dám trốn, lựa chọn duy nhất lúc này chính là trực tiếp đón đỡ.
Tuy nhiên muốn tiếp được công kích mạnh mẽ như vậy nào có dễ dàng, gian nan quả thực khó nói lên lời. Thậm chí có thể nói là cửu tử nhất sinh, tất cả mọi người đều nhìn rõ uy lực cột sáng đáng sợ như thế nào.
Biểu lộ của Lâm Hiên nghiêm túc vô cùng, tuy nhiên hắn không có vẻ gì là sợ hãi cả. Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay ra vỗ gáy một phát, một pháp bảo lớn cỡ vài tấc từ trong miệng bay ra.
Hình dáng vật ấy mỏng dẹp, đen như mực, tựa như nghiên mực vậy. Nhìn qua không có gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện bảo vật này mang một phong cách cổ xưa, hoa văn trang trí mặt ngoài càng huyền diệu đến cực điểm.
Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn!
Thông Thiên Linh Bảo do Lâm Hiên lấy được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ. Tuy cũng không phải là Tiên thiên chi vật, nhưng trong số Hậu Thiên Linh Bảo cũng có danh tiếng vô cùng.
Lâm Hiên âm thầm vận thông bảo quyết, sau đó nâng tay phải lên, một ngón tay điểm ra phía trước.
Linh quang mặt ngoài nghiên mực chợt lóe, thoáng cái đường kính đã lớn hơn một trượng, sau đó nó lập tức xoay quanh bảo vệ toàn thân Lâm Hiên. Mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sương mù đen đặc đột nhiên phun ra, lấy bảo vật này làm trung tâm bay ra khắp bốn xung quanh. Sương mù cuồn cuộn một hồi rồi tụ lại thành một mảng lớn, mặt ngoài còn có vô số phù văn cỡ nắm tay hiển hiện. Bỗng nhiên những văn tự này chớp động lập lòe không thôi, chỉ trong nháy mắt đã biến thành những thanh tiểu kiếm sắc bén bắn về phía những cột sáng kia.
Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp nhưng thật ra lại bao gồm cả công lẫn thủ. Tuy không thể hy vọng bằng cái này có thể ngăn trở những cột sáng đáng sợ kia, nhưng nhất định vẫn có một chút hiệu quả, mà chỉ cần như thế cũng đã đủ rồi.
Quả nhiên sau khi kiếm quang do Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn biến hóa ra hao hết uy năng biến mất, số lượng cột sáng tuy không giảm nhưng linh quang mặt ngoài lại có chút nhạt hơn. Uy lực rõ ràng bị giảm xuống không ít.
Nhưng dù vậy chúng vẫn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới. Màn sương mù đen đặc chỉ giữ vững được chừng mấy hơi, rút cuộc cũng như vải gấm bị xé toang ra. Mặc dù vòng bảo hộ này kiên trì không được bao lâu, nhưng số lượng những cột sáng kia cũng chỉ còn lại có một nửa.
Biến cố như thế lại khiến chúng tu sĩ đứng ngoài quan sát nghẹn họng nhìn trân trối. Đó là bảo vật gì vậy, thực sự quá huyền diệu.
“Khục khục. Long đạo hữu, quý tông từ khi nào lại giàu có như thế? Vài món bảo vật Lâm tiểu hữu tế ra đều không tầm thường chút nào, ngay cả lão nạp cũng không thể nhận ra lai lịch của chúng.”
Tĩnh Không đại sư quay đầu lại hỏi thăm. Tuy biểu hiện của Lâm Hiên rất phi phàm, nhưng Đảo Hải Qua và Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn mới làm cho bọn họ thật sự ấn tượng.
Long thiếu niên nghe xong, trên mặt hiện liền lộ vẻ xấu hổ: “Đại sư đã hiểu lầm rồi. Hai kiện bảo vật này đều là của Lâm sư đệ, cũng không phải là bảo vật của bổn tông. Vậy nên ta cũng không rõ lai lịch của chúng.”
“Cái gì? Không phải quý tông tạm thời cho Lâm đạo hữu mượn dùng hay sao?”
Lô Vân hết sức kinh ngạc, biểu lộ của những người khác cũng không khác lắm, mặt mũi đều tràn đầy vẻ khó tin.