Ngón tay của Lâm Hiên điểm nhẹ ra phía trước, một đạo pháp quyết lóe lên rồi tan biến vào hư không.
Tiếng thanh minh lập tức vang lên, Cửu Cung Tu Du kiếm lóe sáng, linh quang mặt ngoài chớp động không thôi. Sau đó một hóa thành ba, trong nháy mắt đã thấy mấy trăm đạo kiếm quang hiện ra trước mắt.
Tầng tầng lớp lớp, giống như những sóng mây màu hồng vậy, âm thanh phát ra làm người ta không rét mà run.
Mà Cửu Cung Tu Du kiếm đương nhiên không phải là đồ trang trí, ngay sau đó, những đạo kiếm quang kia tung hoành bay múa hợp thành một tấm lụa đỏ như ánh lửa, khí thế như giao long lấy nước chém về phía đối phương.
“Ồ?”
Thiên Tuyệt Lão Quái kinh ngạc ồ lên, thần thông của Lâm tiểu tử tạm chưa nói tới, nhưng bổn mạng pháp bảo của hắn cũng có mấy phần bất phàm.
“Thế nhưng bằng vào những thứ này mà đã nghĩ có thể khiêu chiến với ta sao, đúng là không biết sống chết.”
Thiên Tuyệt Lão Quái hừ lạnh, hai tay cao thấp bay múa. Theo động tác của lão, các loại pháp ấn kỳ lạ lần lượt hiện ra, sau đó lóe lên rồi sáp nhập vào bên trong vầng sáng bao quanh quyển sách kia. Tức thì hàng trăm phù văn như nước dâng từ trong quyển sách tuôn ra.
Lâm Hiên nhìn thấy rõ ràng đó là những chữ “Mâu” viết theo lối triện văn.
“Đi!”
Thiên Tuyệt Lão Quái quát khẽ một tiếng, những phù văn kia đón gió lóe lên, sau đó bỗng nhạt nhòa rồi hóa thành những cây mâu dài mang theo phong cách cổ xưa, trôi nổi trước mặt lão quái.
Những cây trường mâu kia dài ngắn không giống nhau, nhưng tất cả đều lộ vẻ sắc nhọn vô cùng. Bỗng nhiên hàng loạt những tiếng xé gió vang lên, chúng liền hóa thành từng đạo ánh sáng xanh biếc bắn ra phía trước.
Rất nhanh chúng đã đánh giáp lá cà cùng Cửu Cung Tu Du kiếm.
Sau đó lão quái vật điểm một ngón tay về phía trước, tựa hồ muốn sử dụng một chiêu khác, nhưng lão còn chưa kịp thi triển chiêu mới thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Chỉ nghe những âm thanh “đinh đinh đang đang” truyền vào tai. Những thanh trường mâu kia khi tiếp xúc với Tiên kiếm của Lâm Hiên lại giống như đồ nặn bằng đất sét vậy, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.
Bổn mạng pháp bảo đặc biệt của Lâm Hiên dùng vô số tâm huyết để luyện chế ra, số lượng kỳ trân dị bảo càng là vô số kể, độ sắc bén của chúng đã đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nhẽ đối phương chỉ dùng một chiêu như vẽ mèo vẽ chó ra có thể ngăn trở nổi sao?
“Uống!”
Tay phải Lâm Hiên vung lên, pháp lực toàn thân như đê vỡ rót vào bổn mạng pháp bảo, Cửu Cung Tu Du kiếm hóa thành một đường kiếm quang, tốc độ ngày càng nhanh, trong tích tắc chỉ còn cách Thiên Tuyệt Lão Quái có ba thước.
Dị biến đột ngột nổi lên làm lão trở tay không kịp, ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng không kịp xuất ra.
“Sai một ly đi một dặm”, ai bảo lão khinh thường Lâm Hiên. Thế nên trận đấu vừa mới bắt đầu thì lão đã rơi vào thế bị động rồi.
Lão quái vật nhướng mày, lúc này trốn cũng không còn kịp nữa. Bỗng nhiên một đạo kình khí màu vàng kim từ miệng lão phun ra, chúng nhanh chóng hợp lại thành một rồi tạo thành một tầng phòng ngự.
“Hừ. Uy lực Hạo Thiên Chính Khí không tầm thường, nhưng như vậy mà có thể ngăn cản bảo vật của Lâm mỗ sao?”
Lâm Hiên cười lạnh, dường như để chứng minh lời nói của mình, thanh âm xoẹt xoẹt vang lên, vòng bảo hộ màu vàng như tấm vải gấm dễ dàng bị xé rách. Cửu Cung Tu du kiếm bay thẳng đến trước mặt vây quanh lão quái vật rồi đồng thời đâm tới.
Nếu là tu tiên giả bình thường thì chỉ e đã bị đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhưng Thiên Tuyệt Lão Quái được xưng là đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ của Hàn Long giới, cứ thế này mà chết đi cũng không khỏi quá hài hước sao.
Đừng nói người ngoài không thể tin, ngay cả Lâm Hiên cũng không tin vào điều đó, trên thế gian làm gì có chuyện tốt như vậy.
Quả nhiên, mặc dù Cửu Cung Tu du kiếm cực kỳ sắc bén song cũng không thể xuyên qua thân thể lão được. Một kiện chiến giáp không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên người lão quái ngăn trở công kích của Lâm Hiên. Kiện chiến giáp này cũng không biết dùng tài liệu trân quý gì luyện chế thành, nhưng năng lực phòng ngự quả thật rất mạnh mẽ.