“Có phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô?”
Nhất Uy cũng đồng tình với Huyết Yêu:
“Có phải chị đã nắm chắc việc sẽ cứu được mạng của thần phán xét. Rồi tìm cách đưa người ta rơi vào bẫy hay không?”
“Nếu ta không xuất hiện, cô cũng sẽ tìm cách khiến Gia Khánh chờ ta về, đúng không?”
Nhất Uy và Huyết Yêu thay nhau hỏi dồn dập. Trúc Chi chỉ cười khúc khích. Cô thầm vui khi cả hai người nhìn ra được kế hoạch nho nhỏ của cô.
Trúc Chi nói:
“Tôi đã nhìn thấy điềm báo về cái chết của Gia Khánh, nhìn thấy anh ta bị trúng âm tà độc mà chết. Mà âm tà độc chỉ có giải dược là tôi mới an toàn nhất. Thế là tôi phải đưa ra kế hoạch thật nhanh.”
Trúc Chi chụp lấy ly nước trên bàn và uống vội vã. Cô nói tiếp:
“Đồng thời cũng thấy hồ ly gặp nguy hiểm. Những vụ án gần đây hóa ra không phải do hồ ly gây ra mà do một người khác làm. Gã này cũng chính là gã đã cố giết thần lửa và sẽ giết thần phán xét trong tương lai.
Tôi thú nhận rằng, tôi đã phải tự ý quyết định mọi chuyện, Huyết Yêu.
Tôi biết anh nhất định không cho tôi mạo hiểm tính mạng. Nhưng cả hồ ly và thần phán xét đều gặp nguy hiểm, nên tôi bắt buộc phải đưa ra hạ sách này. Anh đi tìm hồ ly, còn tôi và Nhất Uy đến cứu thần phán xét.”
Nhất Uy đoán được bước tiếp theo trong kế hoạch của cô, khi cô muốn mình hổ trợ.
Khi ấy, Nhất Uy chỉ mới vừa tỉnh táo lại, sau khi đã dốc hết phượng khí chữa lành cho Trúc Chi, cô đã chạy xuống từ cầu thang và dúi vào tay cậu một cuốn sách nho nhỏ. Cô cũng lật sẵn trang giấy và buộc cậu phải xem.
Trúc Chi và Nhất Uy đã dành hết cả buổi chiều để giúp Nhất Uy biến thành thạo một mũi tên thành một con người, như cách Huyết Yêu vẫn hay biến ra hung thủ trong các vụ án mạng.
Nhất Uy vỗ đùi nói:
“Vì em dùng được thuật hoán đổi, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Nhất Uy vừa hay nhớ lại cảnh tình nguy hiểm khi ấy. Cậu bắt đầu kể lại những gì xảy ra cho Huyết Yêu nghe.
Trong khi Mạnh Quân mất cảnh giác, gã ngờ độc âm tà của mình sẽ khiến Gia Khánh khó mà thoát được. Nên thay vì trông chừng, gã lại bỏ lơ và bắt đầu luyên thuyên về cuộc đời của mình. Lúc ấy, cậu bà Trúc Chi căng thẳng đến độ không nghe kịp những gì gã nói. Cậu bận rộn hoán đổi Gia Khánh thật và Gia Khánh được biến ra từ một mũi tên màu bạc.
Sau đấy, Nhất Uy và Trúc Chi đã cứu Gia Khánh thành công về nhà.
Huyết Yêu không còn nghi ngờ hay suy đoán gì thêm nữa. Hắn quá hiểu Trúc Chi. Khi Nhất Uy vừa kể xong câu chuyện, hắn đã đoán được phần nào kế hoạch của cô, cái kế hoạch cứu Gia Khánh khi y bị trúng độc. Quả nhiên cô có lá gan rất lớn. Giả dụ, Nhất Uy không dùng được thần lực, không phải ngay cả họ cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến việc cứu lấy Gia Khánh.
Trúc Chi như biết suy nghĩ trong lòng Huyết Yêu, cô lí nhí nói:
“Thần kiếm sẽ giúp đỡ nếu Nhất Uy thất bại. Tôi đã tính rất kỹ mới cùng Nhất Uy đến đó.”
“Cô chờ Gia Khánh trúng độc mới cứu huynh ấy, đúng chứ?”
Trúc Chi cười ngọt ngào. Kể ra cô cũng dùng mưu kế trên người thần phán xét. Cô muốn cảnh báo y trước thật, nhưng chuyện đó đồng nghĩa với việc giúp y biết thân phận của cô một cách dễ dàng. Hơn nữa, cô không chắc liệu y có tin những gì cô cảnh báo y hay y nghĩ rằng cô đang bị điên, và cô có âm mưu nào đó đối với y.
Nhưng nếu Trúc Chi cứu mạng y thì khác. Cô sẽ trở thành ân nhân của y, y sẽ không phán xét ân nhân cứu mạng của mình đâu.
Trúc Chi nói:
“Tôi đã rút hết âm tà độc sang cơ thể của mình. Thế nên, Gia Khánh nợ tôi mạng sống. Tôi vừa muốn cứu mạng anh ta, vừa muốn chừa đường lui cho chúng ta. Anh ta sẽ không phán xét chúng ta một cách tùy tiện. Ít ra, anh ta sẽ cho chúng ta cơ hội. Anh ta sẽ cho anh cơ hội, Huyết Yêu. Tôi không muốn chuyện chúng ta truy tìm kẻ muốn có thanh kiếm và Quỷ vương lộ ra. Khi ấy, anh sẽ gặp anh ta.”
Huyết Yêu vẫn chưa thôi giận cô, nhưng ánh mắt đã dịu đi phần nào bực tức.
Nhất Uy hỏi:
“Vậy Mạnh Quân là ai?”
Trúc Chi cũng hỏi:
“Phải đó, Mạnh Quân là ai? Tôi đã từng mơ thấy có một cô gái muốn giết người này. Mà tôi nghĩ đó chỉ là giấc mơ kỳ quái nào đó thôi, nên chưa hỏi anh.”
Trúc Chi suýt thì để lộ chuyện cô từng hỏi Hắc Ma về Mạnh Quân, may mà khựng lại kịp lúc. Nếu không Nhất Uy hẳn sẽ biết Hắc Ma đang ở trong tay của cô.
Huyết Yêu lo lắng:
“Thời của ta, Mạnh Quân đó đã chết từ lâu rồi. Linh hồn của hắn đã thối rửa trong địa ngục. Kẻ tự xưng là Mạnh Quân liệu có phải là Mạnh Quân trong truyền thuyết mà ta biết hay không. Ta sẽ đi điều tra xem sao.”
Trúc Chi chợt hỏi:
“Tôi không nhìn thấy điềm báo về ba nạn nhân vừa bị giết. Bởi vì họ không phải do tâm giới giết, đúng không? Vậy kẻ giết người là con người hay do tôi chưa đủ khả năng chiêm bao thấy?”
“Không thể nào không đủ khả năng. Thứ đan dược mà ta cho cô sẽ giúp cô nhìn được tất cả điềm báo trong tương lai. Tất cả điềm báo về âm giới chạy đi giết người lung tung.”
Nhất Uy suy đoán:
“Vậy thì chỉ có một khả năng: Kẻ đằng sau sai khiến con người làm việc cho mình. Bởi vậy chị mới không nhìn thấy điềm báo. Một con người đã giết chết họ và gài tang chứng như một hồ ly đang giết người.”
Trúc Chi bổ sung:
“Gã muốn dụ cả hồ ly lẫn thần phán xét ra ngoài. Hồ ly nhất định sẽ không tha cho kẻ đang cố tình bôi nhọ hình ảnh của hắn. Còn thần phán xét nhất định sẽ truy ra kẻ đứng đằng sau và xuất hiện muốn phán tội gã. Như vậy, gã sẽ có cái đầu của hai thứ mà gã cần cho cái nghi thức của gã. Vấn đề ở đây là: Vì sao gã lại chọn con người đi giết con ngườ chứ? Gã có thể tự làm điều đó cơ mà.”
Huyết Yêu như vừa phát hiện ra điều gì đó sau tóm tắt vô cùng chuẩn xác của Nhất Uy và Trúc Chi. Hắn đứng dậy, vui vẻ nói:
“Ta nghĩ ta vừa mớ phát hiện ra một chi tiết bất ngờ. Ta sẽ đi chứng thực. Gặp lại hai người sau.”, nói rồi Huyết Yêu rời đi.