Lúc ấy cô rất mê một tác giả tên là Diệp Phi Dạ, sở dĩ yêu thích tác giả đó là bởi vì yêu nam giới dưới ngòi bút của cô ấy.
Vì nữ chủ thủ thân như ngọc, đối với nữ chủ tình sâu thắm thiết, vô điều kiên dâng tặng chính mình cùng những thứ thốt đẹp nhất trong thế giới cho nữ chủ.
Lúc ấy cô liền suy nghĩ, trên cái thế giới này có người đàn ông như thế tồn tại sao?
Nhưng đợi đến khi cô lúc nào cũng chú ý đến Hàn Thành Trì, cô liền phát hiện, Hàn Thành Trì đối xử tốt với Cố Ân Ân, bao dung Cố Ân Ân, săn sóc Cố Ân Ân, cưng chiều Cố Ân Ân, đều cực kỳ giống như nam chủ dưới ngòn bút của Diệp Phi Dạ. ( có giống như là tôi đang quảng cáo cho chính mình hay không?)
Cô nghĩ, chính bởi vì Hàn Thành Trì chung tình nên cô mới có thể cảm thấy người đàn ông này đáng giá, biết rõ anh ấy vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, nhưng vẫn không thể không ngừng yêu!
“Tiểu thư nào đó là ai vậy?” Cố Ân Ân nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì hỏi.
Hàn Thành Trì cười híp mắt trả lời: “Em đoán xem?”
“Đoán không ra!” Cố Ân Ân biết rõ còn cố trả lời lại, nhưng cây gai trong lòng hình như càng thêm bén nhọn.
Cô vẫn còn nhớ một ngày trước, lúc bọn họ ăn cơm ở Tương Viên, Cố Lan San đã kêu hai chén cơm tẻ cho Hàn Thành Trì, giống như hôm nay cô còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở Cố Lan San về khẩu vị của Hàn Thành Trì, Cố Lan San cũng đã rõ như lòng bàn tay.
Ngày đó, đối thoại cũng có ý giống như mới vừa rồi.
Chẳng qua, lúc ấy người nói là Vương Giai Di, cô ta nói, Cố Lan San biết thật nhiều chuyện về anh Thành Trì nha!
Lúc ấy đương nhiên cô trả lời một câu giống như lời của Hàn Thành Trì, San San biết những thứ này không kỳ quái, trước kia cô ấy cùng chị còn có Thành Trì thường ở chung một chỗ.
Lúc ấy lúc cô nói, là có nhiều chuyện đúng lý hợp tình, không cho là đúng, tràn đầy tự tin, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ bởi vì Cố Lan San thích Hàn Thành Trì nên mới có thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt kia, chuyện nhỏ, đúng, khi đó, chính vì cô đơn thuần chỉ cho đó là chuyện nhỏ, một chuyện nhỏ không để vào mắt, chỉ vì bọn họ cùng sống chung với nhau một thời gian lâu, đương nhiên sẽ biết.
Chuyện đương nhiên nên sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại cô bỗng nhiên cảm thấy, những thứ vụn vặt đến không để vào mắt này, nếu như không phải yêu đến tận xương, thì làm sao có thể nhớ kỹ trong lòng nhiều năm mà không quên như vậy?