”Không qua.” Không cần ngẩng đầu cũng biết là giọng ai, ngoài đại ma vương Thẩm Tây Thừa thì còn là ai.
Nhưng mà không hiểu vì sao cô đã không còn tức giận anh như lúc ban đầu, muốn giận cũng giận không được, nên chỉ có thể tự làm mặt lạnh với anh.
Anh nhíu mày, nhìn sang Ôn Thành Uy :”Thành Uy, đổi chỗ.”
Khúc Yên tức giận nhìn anh, tay kia giữ cha mình lại :”Thẩm Tây Thừa, đừng có mà quá đáng. Tôi là không thích ngồi chung với chú nên không ngồi, đổi cũng vô ích.”
Ôn Thành Uy vội bịch miệng cô lại :”Yên Yên, không được hỗn.”
Sau đó nghĩ đến quan hệ của hai người, vừa có điểm không thích hợp giờ lại thích hợp một cách đáng kinh ngạc. Thế nhưng theo vai vế cô vẫn không nên lớn tiếng với anh, nhưng lại nghĩ họ yêu đương nhau, không lẽ yêu đương không được lớn tiếng cãi nhau?
Ông càng nghĩ càng hồ đồ.
Dù ông nhìn ra Thẩm Tây Thừa không phản bác việc cô gọi thẳng cả họ và tên mình nhưng ông vẫn nghiêm túc nói với cô :”Dù thế này Tây Thừa vẫn lớn hơn con rất nhiều, không được lỗ mãng thế.”
Tính ra thì ông trước đó tuổi phản nghịch cũng rất hay cãi tay đôi với ông nội Ôn, giờ đòi rang đe cô thì cũng có chút..
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, lạnh giọng nói :”Không sao, thích thì cứ tuỳ tiện gọi.”
Khúc Yên hừ một cái rồi tiếp tục ăn dâu tây. Bạc Kiêu ngồi ở giữa sofa dài hết nhìn Khúc Yên lại liếc sang nhìn Thẩm Tây Thừa, miệng hơi nhếch lên vì thấy người gặp hoạ.
Ôn Thành Uy nghe vậy vừa giận vừa vui, giận vì cô quá ngang bướng, vui vì Thẩm Tây Thừa lại cưng chiều cô. Nhìn tính khí không sợ trời không sợ đất của cô chắc cũng một phần là do anh tự tạo nên.
Lúc này Bạc Kiêu nhướng mi nhìn anh :”Aida, Lão Thẩm, tôi thấy cậu chiều con nhóc này đến mức không còn phép tắc luôn rồi.”
Khúc Yên bực dọc quay qua nhìn Bạc Kiêu :”Chú Bạc, con mắt nào của chú thấy chú ấy chiều cháu thế? Đến cả cháu đây còn không nhìn ra nữa đấy.”
Vừa dứt câu, một bóng dáng màu đen cao lớn đã đi tới trước mặt cô, Ôn Thành Uy và Thẩm Tây Thừa tự đổi chỗ cho nhau.
Khúc Yên :”…”