Tiền Tiểu Hổ chính là người hầu ân cần châm trà bên cạnh Bích Đình Hoa này. Tuy rằng tên này chuyên tâm nịnh nọt, nhưng tu vi của bản thân cũng không quá kém, đạt tới Ngưng Mạch sơ kỳ, có thể thông qua cửa Quan Sơn môn chứng minh hắn vẫn có chút tài năng.
Nghe nói đến phiên mình lên sân đấu, Tiền Tiểu Hổ hưng phấn đứng lên:
– Đại ca, tới ta rồi! Tiểu đệ đi một chút sẽ trở lại!
Bích Đình Hoa vốn không xem trọng Tiền Tiểu Hổ gì mấy, nhìn lướt qua tu vi của đối thủ Tiền Tiểu Hổ hắn lại ngây ngẩn cả người: “Luyện Cốt sơ kỳ? Không phải chứ, hắn làm thế nào thông qua cửa Quan Sơn môn, chẳng lẽ là võ giả sở trường thân pháp?”.
Một cửa ải Sơn môn, võ giả tinh thông thân pháp chiếm ưu thế rất lớn, có một số võ giả thực lực bình thường, dựa vào thân pháp đình cấp cũng có thể lừa dối quá quan.
– Ha ha… Đại ca! Ta vận số thật tốt quá, gặp được một tên Luyện Cốt sơ kỳ, mà lại là xuất từ ba mươi sáu quốc gia! Phỏng chừng tên này chỉ am hiểu thân pháp thôi!
Tiền Tiểu Hổ còn chưa có lên sân đấu, thắng lợi đã viết trên mặt hắn, Chênh lệch cả một cảnh giới, đối phương còn là võ giả đến từ ba mươi sáu quốc gia, căn bản không hề có mảy may áp lực.
– Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài vừa dứt lời, Tiền Tiểu Hổ liền vung một trảo chộp tới hướng Lăng Sâm, muốn tốc chiến tốc thắng! Với tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, nếu không thể nhanh chóng đánh bại một võ giả Luyện Cốt sơ kỳ, xuất thân từ ba mươi sáu quốc gia, nếu vậy thì quá dọa người.
Gã tiểu đệ cũng muốn chứng tỏ giá trị tồn tại của mình, không có người đại ca nào nguyện ý thu một tên rác rưởi làm tiểu đệ.
Đối mặt với trảo của Tiền Tiểu Hổ, Lăng Sâm đi lại trầm ổn, ngay cả trọng kiếm trên lưng cũng chưa rút ra, khí thế bạo phát, sát khí tỏa ra cuồn cuộn mãnh liệt, không khí trên lôi đài lập tức ngưng lại như thực chất, hắn mở ra Sát Lục lĩnh vực!
Tiền Tiểu Hổ chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh biến đổi, dường như hắn đi tới Huyết trì địa ngục, đối mặt với vô số lệ quỷ Tu La, đang kêu gào vọt tới phía mình.
Người như Tiền Tiểu Hổ chỉ chuyên chú nịnh nọt người khác vốn cái tâm võ đạo đã không được tốt lắm, sao có thể phá vỡ Sát Lục lĩnh vực của Lăng Sâm?
Tiền Tiểu Hổ tâm thần rối loạn, bước chân hoảng loạn, kiếm pháp cũng sơ hở chồng chất… Trên thực tế, hiện tại hắn hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Sâm ở nơi nào, chung quanh tất cả đều là lệ quỷ Tu La.
Lăng Sâm tùy ý bước một bước đến trước người Tiền Tiểu Hổ, đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Tiền Tiểu Hổ bay ngược ra ngoài, đập thật mạnh vào cái lồng phòng hộ, ngã chổng cẳng lên trời.
– Trận thứ sáu, Lăng Sâm thắng!
Trọng tài nhìn thật sâu vào Lăng Sâm, Lăng Sâm này tạo kinh ngạc cho hắn còn nhiều hơn so với Lâm Minh! Sát khí hóa thành thực chất, ngưng kết thành lĩnh vực… Không ngờ hắn lại có thể sử dụng sát khí đến trình độ này, quả thực khó tin!
Luyện Cốt sơ kỳ, thoải mái đánh thắng đối thủ Ngưng Mạch sơ kỳ! Tuy rằng Tiền Tiểu Hổ kia thực lực bình thường, nhưng dù sao cũng là đệ tử Thất Huyền cốc, mạnh hơn không ít so với võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ bình thường của ba mươi sáu quốc gia.
Người xem đều có phần phát mộng, sao lại thế này? Tiền Tiểu Hổ kia làm trò khỉ hay sao? Như thế nào trơ mắt nhìn đối phương tung một quyền đánh hắn bay đi?
Tiền Tiểu Hổ từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt tái nhợt chạy xuống trường đấu, nhớ lại ảo giác lung tung vừa rồi, hắn còn sợ hãi, hắn cũng không dám… Đối mặt với Lăng Sâm nữa, quả thực giống như là đang chiến đấu với ma quỷ Tu La…
– Lão đại… Ta…
Tiền Tiểu Hổ kinh hồn chưa định, bại bởi một võ giả Luyện Cốt sơ kỳ, chính hắn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi không ngẩng đầu lên được.
Bích Đình Hoa không để ý tới Tiền Tiểu Hổ, chỉ nhìn Lăng Sâm trên đài, một bàn tay vuốt cằm: “Võ giả của ba mươi sáu quốc gia càng ngày càng có hứng thú! Đúng là ta đã coi thường bọn họ!”.
Trận đấu tiến hành một trận tiếp một trận, một tổ hai mươi mốt người, mỗi người phải gặp mười lăm trận đấu, cuối cùng với số lượng thắng bao nhiêu trận để quyết định đấu vòng sau. Thẳng đến thời điểm trận đấu thứ mười hai, Lâm Minh sáng mắt lên: “Hóa ra tổ sáu này cũng có cao thủ như vậy!”.
Tổ sáu không có đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, Lâm Minh vốn tưởng rằng Bích Đình Hoa chính là một người mạnh nhất, hiện tại hắn lại thấy được một cao thủ chân chính, tu vi Ngưng Mạch đỉnh phong. Hơn nữa khí thế bản thân hắn khiến cho lòng người kinh sợ! Hắn như một thanh bảo kiếm tuyệt thế đứng ở trên lôi đài, ánh mắt hắn giống như kiếm quang đâm thẳng vào lòng người, là đối thủ của hắn cho dù chỉ là nhìn thẳng vào hắn, đều phải đứng vững trước áp lực lớn.
– Khương Lan Kiếm của Kiếm tông, xin chỉ giáo!
Khương Lan Kiếm hai tay cầm chuôi kiếm, hành lễ quyết đấu của võ giả. Trước đây hắn vẫn luôn quan sát vài đối thủ của các khu thi đấu khác đáng để hắn chú ý, còn tổ sáu ở trong mắt hắn, mặc dù có Lâm Minh, Bích Đình Hoa vài cao thủ coi như không tệ, nhưng hai người này vốn cũng không đủ để làm đối thủ của hắn, cho nên cũng không quan tâm gì lắm, mãi đến trận đấu của hắn, Khương Lan Kiếm mới xuất hiện.
– Thỉnh… Thỉnh chỉ giáo!
Đối thủ không may của Khương Lan Kiếm là một võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ xuất từ Hoắc La quốc. Lúc này trên mặt hắn tái nhợt, nói lắp bắp… Còn chưa chiến đấu trong lòng hắn đã muốn bỏ cuộc rồi.
– Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài ra lệnh một tiếng, đệ tử Hoắc La quốc kia hơi do dự một chút rồi giơ tay lên:
– Ta… Ta nhận thua!
Biết rõ đánh không lại, thì không cần phải tự rước lấy nhục, nếu như thực lực kém không lớn, còn có thể liều mạng chống cự, để thu một ít kinh nghiệm. Hiện tại thực lực chênh lệch như lạch trời như vậy, có đánh cũng là bại trong nháy mắt, cũng không học được chút gì, còn không bằng giữ tinh lực để đối phó với trận đấu kế tiếp.
– Khương Lan Kiếm thắng!
Trọng tài không có chút bất ngờ tuyên bố.
Khương Lan Kiếm xoay người đi xuống, trước khi đi liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, nhưng cũng chỉ là đảo ánh mắt lướt qua, bước chân cũng không tạm dừng chút nào, cứ như vậy đi xuống.
“Khương Lan Kiếm, tuy rằng không phải đệ tử thân truyền, nhưng luận về thực lực cũng không kém bao nhiêu so với đệ tử thân truyền, luận về sức chiến đấu, Kiếm tông của Thất Huyền cốc trước nay luôn là mạnh nhất trong tất cả tông môn. Ta thật chờ mong giao thủ với Khương Lan Kiếm…”. Lâm Minh dấy lên chiến trong lòng ý.
– Trận thứ hai mươi mốt, Lâm Minh đấu với Vương Vũ!
Rốt cuộc đến phiên Lâm Minh đấu với Vương Vũ, theo trọng tài tuyên bố, Cầm Tử Nha cùng người trung niên họ La trên thính phòng cũng nổi lên tinh thần, vốn hai người ngồi cũng không xa, vừa nghe trọng tài tuyên bố, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được ý cười ở trong mắt đối phương.
Cầm Tử Nha nhìn thoáng qua liền quay đầu dồn chú ý vào trường đấu, người trung niên họ La vuốt cằm, thầm nghĩ: “Ta thừa nhận ta đã xem nhẹ Lâm Minh, tuy nhiên muốn thắng Vương Vũ cũng không phải dễ dàng như vậy, cứ chờ xem đi!”.
Lâm Minh sau khi trong nháy mắt đánh bại Trần Tiêu lần này có hy vọng tấn công xếp hạng trước một trăm, Vương Vũ cũng thu lại lòng khinh thị. Tu vi của hắn cũng chỉ cao hơn Trần Tiêu một cấp mà thôi, đối mặt với Lâm Minh phải cẩn thận, nếu không sơ sẩy một chút là sẽ lật thuyền trong mương.
Trận đấu còn chưa có bắt đầu, Vương Vũ đã ngưng tụ chân nguyên đến bên ngoài cơ thể, hình thành một màng hào quang như thực chất. Kỹ xảo chân nguyên hóa hình bậc này, đối với Vương Vũ mà nói đương nhiên không tính là gì.
– À? Chân nguyên che chắn phòng ngự công kích linh hồn! Không nghĩ tới ngươi luyện loại chiêu thức này?
– Hừ! Nếu đã dám nhận so đấu với ngươi, đương nhiên ta đã có hiểu biết vài phần về ngươi. Lúc trước ở Nam Hoa lâu ngươi dùng linh hồn lực đánh bại Âu Dương Tử Vân, chuyện này ta đã sớm biết, sao có thể không có phòng bị!