. . .
Sáng hôm sau, Peter đã đứng đợi Kaylin ở dưới nhà từ rất sớm. Cao Thắng đi tới thấy Peter, cảm giác ngay được anh cũng như mình. Có điều không nói chuyện chào hỏi gì mà ngồi ở sofa đợi cô xuống.
Kaylin đi xuống thấy hai người, cô chào hai người xong còn quay sang hỏi Cao Thắng:
“Anh tới đây làm gì vậy?”
– Không phải em đi học sao, anh tới đưa em đi.
Cô gãi đầu cười gượng. Cô không biết anh hôm nay lại có thời gian đưa cô đi. Đêm qua cô đã nhắn tin xin nghỉ một buổi hôm nay rồi nên hôm nay cô không có đi học.
“Hôm nay, em xin nghỉ rồi. Có chút chuyện riêng ạ.”
Thấy Peter đang đứng ở gần đấy, còn cả việc Kaylin xin nghỉ thì anh biết ngay hai người là định đi với nhau. Dù cũng không có lí do nào để bắt cô ở nhà nhưng anh muốn kéo dài thời gian để hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Peter thừa đoán được, anh không dài dòng mà trực tiếp hỏi Kaylin:
– Có đi hay không?
Kaylin nhớ ra, liền gật đầu ngay. Cô chào Cao Thắng để đi ra xe của Peter ngay. Đến lúc này thì Cao Thắng cũng không còn cách nào khác để cho hai người đó đi.
. . .
Ở trên đường đi tới nhà thờ, Kaylin không nghĩ là bây giờ ông lại là làm giám mục trong nhà thờ. Có lẽ ông chọn nơi này để xám hối với Chúa, mong rằng tội lỗi của ông có thể giảm bớt phần nào và cầu phúc cho cả những người ông yêu quý nữa.
Kaylin đi vào trong nhà thờ, thấy ông đang ngồi đó, có lẽ là đang xám hối trước Chúa. Cô lặng lẽ ngồi gần đó, đợi đến khi ông xám hối xong.
Khi ông đứng dậy, quay đầu đã nhìn thấy Kaylin. Hai người nhìn nhau, ông đi tới rồi dẫn cô đi tới bờ hồ để cảm nhận không khí thoáng mát.
– Bây giờ cháu tốt hơn nhiều rồi. Sau này cố gắng ăn nhiều một chút. – Ông Edward chủ động nói chuyện để Kaylin không thấy ngượng.
Cô khi này mới quay lại nhìn ông, còn đưa cho ông chìa khóa trước đó và còn bảo ông:
“Cháu không muốn nhận nó.”
Ông Edward cười nhạt, ông cũng biết là cô sẽ không nhận. Nhưng mà dù vậy thì ông cũng không muốn nhận lại. Hiện giờ cô có vứt nó hay làm gì thì cũng tùy ý của cô.
– Giờ nó là của cháu, ta cũng không nhận.
Trong sự khó xử, Kaylin bặm môi không biết phải làm sao. Số tiền nhiều như thế, sao có thể cho đi một cách dễ dàng tới vậy. Hơn nữa ông đang sống dư dả như vậy, tại sao lại đến đây để sống cuộc đời thiếu thốn?
“Cháu… không muốn liên quan đến ông.”
Kaylin cứ tưởng cô thẳng thắn nói như vậy thì ông sẽ không để cô giữ tài sản của mình nữa. Thế nhưng ông lại cười, còn bảo cô vẫn ngốc nghếch dễ lừa gạt như ngày nào.
– Cứ giữ lấy, sau này có thể sẽ giúp được cháu một phần nào đó. Giờ ta bận rồi. – Ông định rời đi, nhưng lại ngoảnh lại để nói thêm – Sống cho tốt, ta mong cháu không có tình ý gì với tên đó thêm một lần nào nữa.
Mọi người ai cũng không muốn cô vẫn còn dính líu tới Zane. Cô cũng đã không để trong lòng chuyện của anh lâu rồi. Thời gian trôi qua lâu như vậy, tình cảm đó chôn vùi, dù là Austin bây giờ cũng không còn biết cô vẫn thích hay là đã buông bỏ được rồi nữa.