Hứa Minh Tâm xoay người thì thấy người đàn ông đang bước nhanh đến.
“Ừ, tớ nghĩ tớ đã hiểu rồi.”
“Vậy tớ đi trước đây.”
Bạch Thư Hân rời đi.
Cố Gia Huy đến gần cô, cũng không dám hỏi chuyện thế nào.
Anh chưa bao giờ trở nên giống như bây giờ, lo được lo mất, cẩn thận dè dặt, mà những cảm xúc này đều là do cô gây ra.
“Em đói rồi.”
Hứa Minh Tâm xoa xoa bụng mình, nói chuyện nhiều như vậy rất dễ hao tổn thể lực.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này thì trái tim bỗng chốc ấm áp hơn.
Khóe miệng anh giương lên một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Về đến biệt thự, chú An vô cùng nhiệt tình, cũng đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành từ sớm, thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ lên bàn.
“Cô Hứa đã về rồi, bảo sao tôi cứ nghe chim khách ở cửa hót mãi, chắc chắn là có chuyện vui mà. Cô Hứa chắc chắn là người của cậu chủ rồi, có dù có chạy thì cũng sẽ quay về thôi. Xem ra tôi không thu dọn đồ đạc của cô Hứa là quyết định đúng đắn mà.”
Chú An vui vẻ nói.
Ngược lại, Hứa Minh Tâm có hơi ngại rồi.
Xấu hổ quá đi mất!
Con dâunhà người ta cãi nhau thì về nhà mẹ đẻ, còn ở nhà mẹ đẻ từ ba đến năm ngày. Cô thì hay rồi, mới tối qua còn anh dũng rời đi, ngày hôm sau đã ngoan ngoãn quay về rồi.
“Chú An, chú đừng có cười cháu, cháu đã cảm thấy rất mất mặt rồi!”