Ánh mắt Hàn Lập quét qua những người khác ở đây, mỉm cười, cũng khoanh chân ngồi xuống ngay chỗ cách bé gái không xa.
Những người này ở đây chẳng có chút ngạc nhiên nào với việc Hàn Lập xuất hiện, tất cả đều trầm mặc ngồi bất động tại chỗ.
Không lâu sau, tiếng phá không phía chân trời vừa vang lên, cùng lúc đó đã có một đạo cầu vồng năm màu bắn tới.
Đạo cầu vồng này cũng chỉ chớp động mấy cái đã tới trên không trung sơn cốc, hào quang thu vào, trong đó hiện ra một nữ tử xinh đẹp mặc áo xiêm nhiều màu.
Nữ tử từ không trung dần dần hạ xuống bình đài, thần sắc lạnh như băng dò xét trái phải một phen, sau đó cũng tìm một nơi không có người ngồi xuống.
“Nhân số đã đẼ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu trao đổi đi thôi. Chư vị nếu không có ý kiến, vậy lão phu trước tiên thả con săn sắt, bắt con cá rô a.” Lão giả có làn da màu bích lục sau khi thấy nữ tử ngồi xuống liền chậm rãi đứng dậy mở miệng.
“Nếu đạo hữu đã nguyện ý lên trước, vậy cứ tự tiện là được.”
“Trao đổi như thế này, đương nhiên trước sau cũng giống nhau cả.”
…
Mấy người khác, kể cả Hàn Lập đều không có ý kiến phản đối, hoặc trực tiếp mở miệng đồng ý, hoặc lặng yên không nói gì.
Vì vậy lão giả cũng không khách khí nữa, tay áo run lên, một chỗ chính giữa bình đài lập tức nổ vang, một bàn đá hình chữ nhật phát ra ánh sáng trắng lăng không hiện ra trên mặt đất, sau đó bàn tay lão khẽ đảo, tức thì linh quang nổi lên, liên tiếp hơn mười đồ vật vững vàng rơi xuống mặt bàn.
Ánh mắt Hàn Lập tập trung vào đó, cũng nhìn rõ ràng bộ dáng những vật này.
Ngoại trừ mấy thứ chứa trong hộp ngọc, hộp gỗ, phần lớn những vật khác đều là bảo vật Linh giới quý hiếm khó gặp, trong đó có mấy vật thậm chí hắn cũng không thể phân biệt được.
“Mấy loại vật phẩm này của ta phải đổi lấy Vạn Niên Âm Tủy, Hiên Viên mộc, Cửu Khiếu Linh Thúy, đương nhiên nếu có Huyền Thiên tàn bảo, loại đồ vật bực này, lão phu cũng tuyệt đối sẽ làm cho người trao đổi thoả mãn.” Lão giả dùng ngón tay điểm nhẹ mở mấy hộp gỗ ra, sau đó không chút hoang mang nói.
Những người khác sau khi xem hết những thứ trên bàn đá, hoặc mặt không biểu tình, hoặc chau mày, nhưng không ai lập tức mở miệng nói câu gì.
“Sao, những vật này của lão hủ đều không lọt vào mắt mấy vị đạo hữu ư? Nếu đã như vậy, tại hạ lập tức thu hồi lại, để vị đạo hữu kế tiếp lên đi.” Lão giả chờ đợi một lát, thấy vẫn chưa có người nào có ý tứ muốn trao đổi, lúc này mới có chút không kiên nhẫn nói.
“Đạo hữu làm gì phải nóng vội như thế! Hiên Viên mộc, nơi này ta cũng có một khối, chỉ có điều không biết có vừa lòng đạo hữu hay không!” Nghe xong lời nói của lão giả, đúng là bé gái trông có vẻ nhỏ tuổi nhất kia mở miệng, thanh âm non nớt vô cùng, bàn tay bé nhỏ khẽ vẫy một cái, lập tức một khối đen sì bay vút ra.
Trên mặt lão giả hiện lên vẻ vui mừng, khoát tay, mau chóng lăng không hấp khối đồ vật kia tới, sau khi dùng mắt kiểm tra một chút lại lộ ra vài phần thất vọng.
“Khối Hiên Viên mộc này niên đại có chút chưa đủ, hơn nữa thể tích cũng hơi nhỏ. Đạo hữu định dùng nó đổi lấy vật gì?” Lão giả cẩn thận tự định giá thoáng một cái, sau đó vẫn mở miệng dò hỏi.
“Ta định dùng khối Hiên Viên mộc này đổi lấy một viên Thái Ất đan trên bàn.” Bé gái dùng ngón tay chỉ một cái hộp ngọc nào đó trên bàn, không khách khí trả lời.
“Một viên Thái Ất Kim đan, giá trị cũng là không khác lắm. Ta đổi!” Lúc này lão giả không chút do dự đáp ứng.
Bé gái nhếch miệng nhỏ lên, một ngón tay chỉ lên bàn đá ngoắc một cái, một viên đan dược màu vàng lập tức bay lên, tự động bay tới chỗ bên cạnh bé gái.
Bé gái giơ tay bắt lấy viên đan dược, sau khi thu hồi liền điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lần nữa xếp bằng ngồi xuống.
“Ta cảm thấy có phần hứng thú với ngọc khuyết này, dùng một lọ Uế Âm Dịch tương tự Vạn Niên Âm Tủy trao đổi, đạo hữu thấy sao?” Có người mở đầu, nam tử trong đôi vợ chồng kia rút cuộc cũng mở miệng nói.
“Có thể.” Lão giả chỉ suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Tiếp theo, những người khác cũng lục đục bắt đầu trao đổi, sau một hồi, kết quả là hơn phân nửa những đồ vật trên bàn đều bị thuận lợi đổi đi.
Hàn Lập cũng từ đó đổi lấy một loại tài liệu giống như vàng nhưng không phải vàng, giống như đá nhưng không phải đá.
Sau khi lão giả hỏi lại ba tiếng, xác định chính xác không còn ai nguyện ý trao đổi nữa, mới có vài phần thoả mãn thu lại những tài liệu còn thừa trên bàn đá.
“Tiếp theo không biết vị đạo hữu nào nguyện ý lên trao đổi.” Không biết là ai lười biếng hỏi một câu.
“Nếu không có ai tranh chấp, tại hạ xin phép lên trước vậy.” Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, sau đó liền mỉm cười đứng lên, nói.
…
Bốn tháng sau.
Trên một hồ nước khổng lồ, một chiếc thuyền cực lớn màu vàng kim óng ánh đang trôi nổi, gần trăm tên vệ sĩ người mặc áo giáp màu bạc đang đi đi lại lại tuần tra vùng phụ cận.
Trên tầng cao nhất của thuyền lớn, trong một đại sảnh tráng lệ, Hàn Lập đang ngồi đối diện một lão giả mặc trường bào màu vàng kim.
Sau lưng lão giả còn có một gã thiếu niên mặc ngân sam, sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe miệng đang nở nụ cười, đúng là Phàn Bào Tử đã mời Hàn Lập đến Long Đảo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com
“Nói như vậy, Hàn đạo hữu cần xem trước đồ vật lão phu lấy ra trao đổi một chút, mới có thể quyết định có mang viên Chân Hồn Đan ra trao đổi hay không?” Lão giả mặc trường bào màu vàng, trên đầu có sừng tím tương tự Phàn Bào Tử, khuôn mặt vuông vức, hai hàng lông mày giống như kiếm, vừa mới mở miệng đã khiến cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy.
“Kim Trưởng lão thứ lỗi! Mấy tháng này, Hàn mỗ cũng đã đi qua hơn phân nửa Long Đảo, hơn nữa cũng đổi được một ít tài liệu trân quý trong tay mấy vị đạo hữu, thu hoạch có thể nói là cực kỳ lớn. Nhưng nếu nói có đồ vật có hiệu quả như Chân Hồn Đan, lại thật sự chưa từng thấy qua. Cho nên tại hạ cũng cảm thấy thập phần hứng thú với đồ vật mà Kim tiền bối xuất ra.” Hàn Lập rất bình tĩnh trả lời.
Lão giả mặc áo bào màu vàng ngồi đối diện chính là Kim Đại Trưởng lão của tộc Chân Long.
“Hắc hắc, đạo hữu muốn như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Kỳ thật lão phu đổi lấy viên Chân Hồn Đan này đối với tộc Chân Long chúng ta cũng không có tác dụng quá lớn, mà là vật chuẩn bị dùng để hoàn lại một đại nhân tình của một vị lão hữu năm đó đã từng thiếu nợ. Về phần đồ vật dùng để đổi lấy Chân Hồn Đan, tuyệt đối sẽ làm cho Hàn huynh thoả mãn. Phàn Bào Tử, ngươi lấy đồ vật đó ra đi.” Kim trưởng lão nghe vậy, trên mặt không hề lộ ra vẻ mặt mất hứng, ngược lại còn mỉm cười quay lại phía sau phân phó một tiếng.