“Đừng… đừng làm ồn đến con.”
“Em để anh ngủ ở đây, anh bảo đảm sẽ không làm ồn đến cô bé. Bây giờ con đã ngủ li bì rồi, ban ngày chơi mệt như vậy, ban đêm không thể tỉnh nổi đâu.”
“Anh… thật là không có cách nào với anh”
“Trúc Linh…”
Hứa Trúc Linh bất lực nói, quay vào bên trong ôm lấy Cythia.
Anh ôm cô từ phía sau, hởi lòng hởi dạ.
Anh chống cơ thể mình dậy, ngắm nhìn Cythia đang năm trong vòng tay cô, khóe miệng trong tiềm thức khế nhếch lên.
“Đây… đây là con gái của anh sao?”
“Nó có phải là một giấc mơ không?
Gia đình chúng ta có một cô con gái và hai cậu con trai có thể bảo vệ cô công chúa bé nhỏ này.”
Giọng nói cô mềm mại không gì sánh bằng, nhìn Cythia trước mặt với ánh mắt dịu dàng.
Cố Thành Trung nhìn vào góc nghiêng trên khuôn mặt của cô, trước kia cô cũng từng là một đứa trẻ, nhưng kể từ khi có thêm một đứa trẻ ra đời thì dần trở nên thành thục và thận trọng hơn.
“Em sẽ mãi mãi là công chúa của anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Anh ôm cô thật chặt, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.
Cô có hơi cảm động, cười nhẹ nói: “Được đó, anh bảo vệ em, Tiểu Hy và Đoàn Tử sẽ bảo vệ cô bé, vẹn cả đôi đường.”
“Trúc Linh, anh thật sự rất hạnh phúc, bây giờ anh có nam nữ song toàn, gia đình này đã được trọn vẹn. Trúc Linh, em đã vất vả rồi, em đã dưỡng dục ba đứa con cho anh, chịu hai lần thống khổ. Trúc Linh, anh yêu em.”
Những lời ân ái êm tai quanh quẩn bên tai, nó giống như một bài điếu văn cổ.