– Uống rượu!
Miêu Nghị cầm bình rót rượu, ý tứ không muốn nói tới chuyện này nữa.
Chuyện không nói thành, Khấu Văn Lam làm gì còn hưng phấn uống rượu, miễn cưỡng cười vui uống cùng coi như đón gió tẩy trần cho Miêu Nghị sau đó nói có việc bất tiện ở lâu, đem theo muội muội Khấu Văn Tử rời đi. Đáng thương Khấu Văn Tử quay một vòng cũng không biết mình thiếu chút nữa bị ca ca bán đi. Vẻ mặt vui mừng, dường như rất cao hứng.
Về phần Miêu Nghị, tạm thời lưu lại khu vườn lê này, Khấu gia cũng không đến mức trực tiếp vứt bỏ vườn lê này, tự có người của thương hội Thiên Nhai đến đây tiếp nhận xử lý, Miêu Nghị chẳng qua tạm thời mượn một chút.
Gần nửa ngày sau, khi sắc trời đã tối đen, Diêm Tu tiến đến một khu vực gần đó cẩn thận thăm dò, sau khi xác nhận không có người nào trở lại bẩm báo.
Miêu Nghị kêu hắn ẩn mình ở điểm cao gần đó, phòng bị có người đên gần, lúc này mới lấy ra tinh linh liên lạc với Hoàng Phủ Quân Nhu.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe tin mừng rỡ, oan gia kia rốt cuộc đã tới.
Tắm rửa thay quần áo là chuyện thiết yếu, sau đó lại dịch dung, lặng lẽ rời khỏi lầu các, lặng lẽ đóng cửa trận phòng hộ, lặng lẽ trèo ra tường rào hậu viện, rời khỏi Quần Anh hội quán lại đóng đại trận phòng hộ lại. Rời khỏi khu Tây Thành đến khu Đông Thành, ra khỏi cửa Đông thành, lặng lẽ trốn vào trong núi rừng tối đen ngoài cửa Đông thành.
Một đường cẩn thận trốn trốn tránh tránh rốt cục đi tới khu vườn lê, nàng cũng có chút tò mò, từ lúc nào nơi này lại xây dựng một vườn lê vậy?
Cửa cũng không có người trông chừng, một đường cẩn thận xông vào cũng không thấy bóng người nào, cho đến khi xông vào phía sau vườn lê, mới nhìn thấy Miêu Nghị đang ngồi trong khu đình cỏ tranh từ từ uống trà.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, mặc dù Hoàng Phủ Quân Nhu có dịch dung, nhưng vừa nhìn thân ảnh dưới ánh trăng hắn đã biết là ai tới, giơ chén.
– Uống trà, ta đã pha trà chờ ngươi.
Cả người Hoàng Phủ Quân Nhu buông lỏng, đi vào trong đình, thuận tay tháo mặt nạ lộ ra hình dáng xinh đẹp, không nói hai lời, trực tiếp gục người vào sau lưng Miêu Nghị, ôm cổ Miêu Nghị, đầu lên vai hắn, vẻ mặt vui mừng:
– Có chút đường làm sao lại tới trễ như vậy? Ta còn tưởng trên đường ngươi xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nàng.
Hoàng Phủ Quân Nhu nằm úp sấp bên tai hắn dịu dàng nói:
– Tắm rửa rồi mới tới được, trà một lát nữa uống cũng được, ôm ta trước đi.
Thanh âm có chút mê người, giọng nói gần như rù rì, khiến người nghe cũng mềm rũ.
Dù sao ngàn năm không gần nữ sắc, Miêu Nghị trong nháy mắt bị trêu chọc, trong lòng nóng lên, phát hiện nữ nhân này ngày thường đoan trang hơn người sau lưng không ngờ lại chủ động như vậy, nhiệt tình như lửa, thật sự làm cho người ta không chịu được. Nghĩ đến cái mông đầy đặn khiêu khích của nàng, Miêu Nghị lại càng thấy trong lòng lửa nóng, đưa tay bế nàng vào lòng, bước nhanh vào bên trong phòng ngủ…
Trong huyệt động vách núi ngoài khu Tây Thành, một lão phụ nhân tên là Lưu Tang lắc mình đi vào, nàng là lão nương thân cận của Hoàng Phủ Đoan Dung, khi Hoàng Phủ Đoan Dung còn bé đã hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Đoan Dung.
Lúc này Lưu ma ma bước nhanh tới bên cạnh Hoàng Phủ Đoan Dung đang ngồi khoanh chân trên giường đá trong Sơn động, bẩm báo:
– Đại chưởng quỹ, bên phía tiểu thư có biến rồi
Hoàng Phủ Đoan Dung bỗng nhiên mở hai măt ra:
– Tình huống thế nào?
Lưu ma ma nói:
– Tiểu thư dịch dung leo tường rời khỏi hội quán, từ cửa Đông thành ra ngoài. Vào một khu rừng trong núi.
Tinh thần Hoàng Phủ Đoan Dung rung lên, thả hai chân đứng lên, hỏi:
– Đã thấy nó gặp mặt người nào chưa?
Lưu ma ma lắc đầu:
– Người theo dõi sợ bên kia vườn có thủ vệ sẽ bị phát hiện, không dám tới quá gần, chỉ có thể xác nhận tiểu thư tiến vào, về phần gặp mặt người nào thì không biết được.