Thêm nữa là… dần dân sống chung, tôi cũng có tình cảm với Oythia, tôi thực sự cảm thấy như mình đã có thêm một cô con gái, Khải đặc Lincoln cũng vui vẻ hơn nhiều.”
“Tôi xin lỗi… vì sự ích kỉ của chính mình mà tôi đã khiến mẹ con cô xa cách nhau lâu như vậy…”
Diên đầy hổ thẹn mà nói ra.
“Quên đi, vấn đề ở đây là rốt cuộc bây giờ ai đúng ai sai cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại Cythia khỏe mạnh, hoạt bát là đủ rồi, chỉ cần con gái của chúng ta còn sống là đủ rồi.”
“Cậu… nếu đã trả lại cô bé cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không buông tay đâu.”
Cô có chút lo lắng nhìn anh ta, sợ rằng anh ta sẽ lại mang Cythia đi, suy cho cùng bây giờ ngoài anh ta ra thì đứa trẻ này không chịu nhận ai cả.
“Đừng lo lắng, nếu như tôi đã đem cô bé đến đây rồi, thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lại đưa cô bé đi.
Nhưng tôi muốn sống ở đây một thời gian, cho đến khi cô bé hoàn toàn thích ứng, tôi sẽ rời đi.”
“Ừm, tôi cũng dự định sẽ làm như thế, vạn nhất đứa trẻ khóc quá nhiều, tôi thật sự không nỡ.”
Cô mềm lòng nói ra.
Họ đang hồi hộp chờ đợi Cythia tỉnh lại, khi mở mắt ra, cô bé sẽ phát hiện ra tất cả toàn bộ gian phòng đều chứa đầy thú bông và đồ chơi, búp bê barbie đẹp đẽ, còn có rất nhiều vương miện lấp la lấp lánh chẳng hạn.
“Cythia, con có thích không?’”Diên vẫn còn đang đứng ở cửa dọn đồ, ngay khi thấy cô bé tỉnh dậy thì hỏi ngay lập tức: “Thích lắm, bố ơi, tất cả những thứ này đều là tặng cho con sao? Tuyệt quái”
“Những thứ này đã được một người bố và một người mẹ khác chuẩn bị cho con.”
Vào lúc này, Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung cùng nhau bước vào, trên tay mỗi người đều câm một món đồ chơi.
“Các người… các người là người xấu.