– Di thôi!
Giang Nam, con rồng to quay về đường cũ. Vạn Chú Đạo Quân không nói hết câu hăm dọa. Vạn Chú Đạo Quân nhìn Giang Nam, con rồng to đi xa, gã đành đi theo.
Vạn Chú Đạo Quân tiếp tục lẩm bẩm:
– Bằm thây vạn mảnh, không không, ta muốn bắt giữ ngươi, hành hạ vạn năm, một ức năm, cho ngươi sống không bằng chết…
Giang Nam nhỏ giọng nói:
– Bây giờ Cự Linh Đạo Quân bị thương nặng chắc sẽ trốn đi dưỡng thương… Không đúng, thân Cự Linh Đạo Quân đã chết, không dưỡng thương được, chỉ có thể chuyển thế. Nói vậy là Cự Linh cấm khu không còn nguy hiểm gì, là chỗ tốt để ánh sáng, tìm báu vật. Nơi đó có rất nhiều kiến trúc tiền sử chưa sụp đổ, sẽ có một ít kho báu Cự Linh Đạo Quân để lại.
Sắc mặt Vạn Chú Đạo Quân liên tục thay đổi, nói đến chỗ sướng thì cười khùng khục:
– Cho ngươi kêu gào, không nừng gào rú. Tiếng kêu rên của ngươi sẽ là tiếng nhạc êm tai tuyệt vời nhất…
Giang Nam nhỏ giọng nói:
– Hưm, chắc Phượng Nghi đạo hữu cũng được truyền thừa mạch Cự Linh, ta từng nhận nhiều ích lợi từ nàng. Vậy mời nàng dẫn tinh anh Huyền Châu vào Cự Linh cấm khu, nghiên cứu công pháp Cự Linh tộc, sư tầm kho báu.
-… Rồi từ từ giết ngươi, chậm thật chậm.
Vạn Chú Đạo Quân cười nham nhở:
– Đúng rồi, ta muốn bắt cóc con rông này, rồng ngốc chỉ số thông minh không cao. Rồng to thuộc về ta, Chú Đạo thiên đàn, Vạn Chú Thiên Chung cũng vật về chủ cũ, ha ha ha ha ha ha!
Con rồng to ngoái đầu liếc Vạn Chú Đạo Quân, mắt rồng to lộ vẻ thương hại.
Con rồng to ồm ồm hỏi:
– Giáo chủ, tên này bị điên rồi?
Giang Nam quay đầu, thấy Vạn Chú Đạo Quân cười toe toét, lắc đầu, nói:
– Rồng to, ngươi đả kích hắn quá ác, chắc bị hỏng não rồi.
Vạn Chú Đạo Quân nhe răng cười nói tiếp:
– Chà đạp đến chết!
Con rồng bạo lực gãi vảy rồng trên đầu, xấu hổ nói:
– Bị hỏng não thật, tội nghiệp.
Giang Nam bỗng dừng bước. Con rồng to, Vạn Chú Đạo Quân đứng lại theo. Vẻ mặt Giang Nam nghiêm túc nhìn phía trước, từ khi anò đằng trước xuất hiện một thôn xóm nhỏ, khói bếp bốc lên. Mấy đứa con nít chơi đùa ở đầu óm, vài phụ nhân giặt quần áo bên sông, tiếng gõ trong trẻo. Đầu thôn có hai lão nhân tóc bạc phơ đánh cờ, dăm ba người đứng bên cạnh xem, đang tranh luận nước cờ nên đi như thế nào.
Trong rừng cây bên cạnh xảy ra tiều phu đốn củi, thợ săn vào núi săn bắn. Phụ anhna canh cửi trong phường. Thư sinh mở cửa sổ thư phòng đọc sách.
Thôn xóm chỉ có hai, ba chục người, rất thưa thớt.
Nhưng trong vô nhân cấm khu đột nhiên xuất hiện một thôn nhỏ như thế ngoại đào nguyên thì rất kỳ lạ.
Giang Nam đi qua con đường này và khi đến không hề thấy thôn xóm gì.
Sắc mặt Vạn Chú Đạo Quân sa sầm, bộ dáng bình thường trở lại, trầm giọng nói:
– Có điều lạ.
Giang Nam gật đầu. Hai, ba mươi người trong thôn không phải thời không phản chiếu mà thật sự tồn tại, đúng là rất lạ.
Trong vô nhân cấm khu thường hay có phản chiếu thời không, đó là ảo ảnh các thời đại tan võ để lại. Nhưng trước mắt bọn họ là sinh linh sống động, trong hoàn cảnh vô nhân cấm khu càng kỳ lạ hơn.
Trong thôn một lão nhân phát hiện hai người một rồng, phất tay làm rối bàn cờ, cười to bảo:
– Khách từ phương xa đến, mời vào, mồi mời.
Lão nhân tóc bạc đối diện trợn tròn mắt, râu tóc dựng đứng mắng:
– Thiên Hi lão già, rõ ràng ngươi không đấu cờ thắng ta nên cố ý chơi xấu!
– Có khách nhân đến sao thất lễ được?
Thiên Hi lão nhân cười tủm tỉm:
– Ngươi và ta đánh cờ không gấp gáp gì, nghênh đón khách quý là hơn, đừng để thất lễ.
Hai lão nhân đứng dậy, hai, ba mươi thôn dân đi ra ngoài. Thư sinh ra khỏi thư phòng, thợ săn và tiều phu xuống núi. Đám người dón Giang Nam, Vạn Chú Đạo Quân, con rồng to vào thôn nhỏ.
Giang Nam nháy mắt với Vạn Chú Đạo Quân, hai người đi vào trong thôn.