Quyết đấu ở Tinh Nguyệt Thành có lịch sử rất lâu tại Hàn Long giới, theo truyền thuyết thì từ thời kỳ thượng cổ đã có rồi.
Tu tiên giới gió tanh mưa máu nên khó tránh khỏi sinh ra đủ loại cừu hận. Giữa các cá nhân còn dễ nói, nếu liên quan đến tông môn gia tộc, trừ phi lực lượng song phương chênh lệch rất lớn, chứ nếu không xảy ra xung đột thì sẽ xuất hiện loại tình huống như Lâm Hiên vừa nói, đó chính là giết người một ngàn thì mình cũng tổn hại tám trăm.
Nhưng có một số ít cừu hận căn bản không có khả năng hóa giải, vì vậy không biết từ lúc nào đã có một phương thức quyết đấu để giải quyết vấn đề.
Nói đơn giản thì trước tiên hai tông môn gia tộc có cừu oán hận sẽ thỏa thuận điều kiện, sau đó phái ra cao thủ mạnh nhất của mình quyết đấu một trận phân thắng bại.
Người thắng có thể dựa theo điều kiện thương nghị trước đó đưa ra bất cứ yêu cầu gì đối với bên bại trận. Dù là ước định toàn bộ trên dưới tông môn phải tự sát cũng không thể đổi ý.
Qua nhiều năm như vậy chưa từng có trường hợp ngoại lệ. Đương nhiên, sở dĩ như vậy vì Tinh Nguyệt Thành tuyệt đối cam đoan bên thua sẽ làm theo thỏa thuận.
Phải biết rằng, tuy thành này không thuộc về bất cứ tông môn gia tộc nào, nhưng lại là một siêu cấp thế lực ở Hàn Long giới. Nghe nói còn có hơn ba gã lão quái vật Độ Kiếp kỳ với cương vị là Khách khanh bổn thành chống lưng đằng sau.
Phóng nhãn khắp giới này, e rằng chỉ có vị Hàn Long Chân Nhân thần Long thấy đầu không thấy đuôi kia là dám không để Tinh Nguyệt Thành vào mắt. Thế lực của Tinh Nguyệt thành, mặc kệ là tán tu hay tông môn gia tộc đều kính sợ vô cùng. Chỉ cần trước đó định rõ quy củ rồi tiến hành quyết đấu tại Tinh Nguyệt thành thì chắc chắn không có kẻ nào dám làm trái.
Trong truyền thuyết có kể một chuyện rằng hơn mười vạn năm trước có hai tông môn xảy ra tranh chấp, điều kiện ước định lúc ấy là tất cả Tu tiên giả tông môn thua cuộc phải tự sát. Nhưng môn phái thất bại lại không muốn hồn quy Địa phủ như vậy, bọn chúng nuốt lời liền giải tán tông môn, mạnh ai người nấy chạy.
Từ Thái thượng Trưởng lão cho tới đệ tử Linh Động kỳ có đến mấy vạn người. Theo ý nghĩ của bọn chúng thì dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể chạy thoát một bộ phận.
Tuy nhiên suy nghĩ của bọn chúng quả thực quá ngây thơ, căn bản không cần tông môn thắng trận kia động thủ, Tinh Nguyệt Thành đã phái ra đại lượng tu sĩ chấp pháp truy sát. Kết quả là tông môn kia một người cũng không chạy thoát, toàn bộ bị rút hồn luyện phách. Kết cục còn thê thảm hơn nhiều so với tự sát.
Hơn trăm vạn năm qua, kẻ làm trái với ước định không chỉ có một, nhưng kết cục của toạn bộ những kẻ đó đều là trừu hồn luyện phách, sống không bằng chết. Dần dà không còn có người nào dám làm như vậy nữa. Đại danh của Tinh Nguyệt Thành, đừng nói là Tu tiên giả, ngay cả rất nhiều phàm nhân cũng là như sấm bên tai.
Ngân Đồng thiếu nữ thở dài, nàng còn tưởng rằng Lâm Hiên thực sự có biện pháp biến nguy thành an, nào ngờ lại nghĩ ra chủ ý cùi bắp như vậy. Song trên mặt nàng cũng không tỏ vẻ trách cứ chút nào, dù sao họa cũng do mình đưa tới, làm gì còn mặt mũi đi chỉ trích sư đệ đây?
“Sư đệ, phương pháp ngươi nói nghe có vẻ không tệ. Nhưng Thiên Tuyệt lão ma thực quá mạnh mẽ, nếu làm như vậy chỉ e biến khéo thành vụng mà thôi.”
“Đúng vậy. Điều kiện đối phương đưa ra nhất định sẽ là toàn bộ tông môn chúng ta tự vẫn, từ nay về sau xóa tên khỏi Tu Tiên giới. Nếu đã như thế thì không bằng chúng ta liều mạng cùng đối phương, cá chết lưới rách. Hoặc là hiện tại ngay lập tức giải tán tông môn, như vậy vẫn có thể giữ lại một ít hương hỏa. Chỉ có điều nếu chúng ta làm như vậy sẽ có lỗi rất lớn với các đời tổ sư đã gây dựng nên Vân Ẩn Tông hôm nay.” Long thiếu niên ảm đạm nói.
“Sư huynh sư tỷ, các ngươi đừng hạ thấp uy phong của mình như thế chứ. Thiên Tuyệt Lão Quái thì sao, mặc dù tiểu đệ bất tài nhưng vẫn có lòng tin thủ thắng.”
“Ngươi sao?”
Hai người quay mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào. Sau hơn mười nhịp hơi thở, Ngân Đồng thiếu nữ mới mở miệng: “Lâm sư đệ, dũng khí của ngươi rất đáng khen. Ta cũng biết sư đệ ngươi không phải Tu tiên giả bình thường, nếu không năm đó mới chỉ Động Huyền trung kỳ sao có thể diệt sát Thiên Toàn Kiếm Tôn.”
“Đúng vậy. Sư đệ, ngươi ngắn ngủn hơn trăm đã có thể tiến giai Phân Thần kỳ quả thực là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nhưng Thiên Tuyệt Lão Quái mệnh danh là đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ lại càng không phải tầm thường. Chuyện này quan hệ tới tất cả Tu tiên giả bổn môn, ngàn vạn lần không được chủ quan.” Long thiếu niên cũng tiếp lời.
Lâm Hiên thở dài một hơi, hắn có nói nhiều cũng vô ích mà thôi. Đương nhiên hắn cũng hiểu tâm tư hai người, đổi lại là mình thì cũng sẽ băn khoăn nặng nề như thế.
“Sư huynh sư tỷ, các ngươi đã lo lắng như vậy hay là chúng ta thử luận bàn một phen, để các ngươi hiểu rõ thực lực Lâm mỗ rồi sau đó định đoạt cũng không muộn.”
“Tốt!”
Lâm Hiên đã nói như vậy thì hai người tự nhiên không có lý do để từ chối. Huống chi trong nội tâm bọn hắn cũng thật sự hiếu kỳ làm sao Lâm Hiên lại tự tin như vậy. Đương nhiên, điểm trọng yếu hơn cả chính là trong lòng hai người cũng hy vọng có kỳ tích phát sinh, tông môn sẽ có thể vượt qua kiếp nạn lần này.
Vì vậy ba người lập tức ly khai động phủ tới một nơi rộng rãi để bắt đầu luận bàn. Lâm Hiên đã cố tình biểu hiện thực lực của mình nên đương nhiên sẽ không khách khí gì nữa, để hai người cùng động thủ một lúc, lấy một địch hai.