Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nơi này cực kì yên Tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được một vài tiếng bước chân và tiếng kêu la từ chỗ khác truyền đến, là có người chạy tới nơi này, phát hiện ra điều dị thường.
“Đừng mài! Đừng mà, cầu xin anh, đừng mà!”
Đột nhiên, một tiếng cầu xin vang lên, trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này, tiếng cầu xin đó cực kì chói tai, gần như thu hút ánh mắt của mọi người ở đây.
Trong bóng tối, có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng người bị người ta ném từ trong miệng xuống dưới.
Theo những tiếng kêu thảm thiết, lấy âm thanh “tõm tõm”
để kết thúc, là có người bị ném xuống dưới đáy hố sâu, dưới tình huống không có bất kì ánh sáng gì, những tiếng sắt thép hỗn hợp vang vọng, sau đó là tiếng kêu to thê thảm, quá trình này kéo dài không đến hai giây, tiếng kêu thảm thiết đã im bặt lại.
Một tia sáng chiếu từ lối đi của một hang động xuống bốn phía hố sâu, làm cho tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, người vừa mới bị ném xuống đã bị chặt ra thành vài khúc, chiến khôi bên dưới hố sâu này, dưới tình huống không có ánh sáng, vẫn có thể tấn công được kẻ xông vào, kẻ đáng thương bị chặt thành vài khúc này, hiển nhiên chính là viên đá dò đường mà người khác ném ra.
Mà khi tia sáng kia chiếu lên thi thể, đám chiến khôi vốn đang yên tĩnh lại tấn công thi thể một lần nữa, hiển nhiên, những chiến khôi này vẫn bị ánh sáng ảnh hưởng.
Sau khi làm rõ ràng những điều này, xung quanh toàn bộ hố sâu lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đang chờ đợi, ai cũng hiểu được nơi này không thể ngự khí, dưới tình huống này, không người nào dám nói mình có thể sống sót từ bên trong đám chiến khôi lít nha lít nhít phía dưới kia, Trương Thác cũng không dám cam đoan, lui lại một chục nghìn bước mà nói, cho dù có người có thể sống sót khỏi nơi đó, cũng không muốn làm áo cưới cho người khác, tất cả mọi người đều đang chờ, chờ có người không nhịn được trước.
Mười phút, hai mươi phút… Một giờ… Hai giờ.
Đối với người ẩn nấp ở chỗ này mà nói, hai giờ cũng không tính là dài, nhưng giờ phút này lại có vẻ cực kì dày vò, dù sao truyền thừa Lâu Lan đang ở trước mắt, đó là bảo bối, chỉ có thể nhìn thấy, lại không thể chạm vào.
Có người không nhịn được trước, nắm mũi, kêu lớn: “Phản Tổ Minh, không phải mấy người làm ra quái vật sao, ném xuống cái nồi chưng lớn này đi, đánh trước, tạo bầu không khí rồi nói sau, nhóm tạo không khí ở đâu? Cho ông chủ Phản Tổ Minh một cốc cappuccino.
Mặc dù người này đã nắm mũi, nhưng nghe thấy giọng nói này, Trương Thác đã chắc chắn là Triệu Chính Khải.