“Bố ơi, con muốn bố.”
Cythia thấy Hứa Trúc Linh vẫn không chịu buông ra, bắt đầu giấy dụa khóc, Hứa Trúc Linh nghiến răng, tàn nhân trực tiếp ôm lấy cô bé quay người đi vào trong nhà.
Khi Cythia nhìn thấy điều này, cô bé khóc lại càng dữ dội hơn.
Trái tim Diên như bị cứa ra khi nghe thấy tiếng khóc thê lương của cô bé.
Từ đầu đến cuối Cố Thành Trung không hề nói một câu gì, nhưng ánh mắt lại dần trở nên âm trầm.
Sâu trong đôi mắt phượng cô đơn, giống như đánh đổ lớp mực dày.
“Cậu giấu con gái tôi suốt một năm trời, vì tư lợi gì.”
“Tôi… tôi muốn có được Hứa Trúc Linh bằng cách này, hành động này như một con bài để tôi thương lượng.”
“Gòn sau khi cậu bỏ cuộc thì sao?
Lý do này căn bản không hề hợp lý.’ “Tôi… tôi không nỡ.”
“Cậu không nỡ? Khi cậu cảm thấy không nðố, cậu có bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của bố mẹ ruột cô bé là chúng tôi hay không?”
Diên im lặng trước những lời này, anh ta biết rằng bây giờ dù cho mình nói cái gì đi chăng nữa cũng đều sai.
Anh ta không viện thêm bất cứ lý do nào cả, việc bắt một đứa trẻ và tách chúng ra khỏi bố mẹ là điều đáng khinh bỉ.
Anh ta mím môi và lắc đầu nhẹ, tỏ ý rằng mình không còn gì để nói.
Cố Thành Trung tức giận nắm chặt †ay, gân cốt trên mu bàn tay nhảy loạn xạ.
Nếu không phải vì Diên đã giúp đỡ bọn họ nhiều lần như vậy, thì vào lúc này anh thật sự sẽ liều mạng với anh ta.