Mặc dù hắn đã đánh bại Thiên Tuyền Kiếm Tôn, trở thành cao thủ số một sau hai vị Thái Thượng Trưởng Lão của bổn môn, nhưng thực lực của hắn lúc này có sự chênh lệch quá lớn với khi đó, nhẹ nhàng diệt sát ba tồn tại Động Huyền kỳ. Mới chỉ hơn một trăm năm qua đi, khẳng định hắn phải có phi thường kỳ ngộ tại Ma giới.
Ngoại trừ hâm mộ vẫn chỉ có hâm mộ, nhưng Lê Hồng Tụ tốt xấu gì cũng là một Phong chi chủ, mặc dù đủ loại ý nghĩ không ngừng hiện lên nhưng rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại, điểm ấy tâm cơ nàng vẫn phải có. Sau đó nàng quay người về phía Lâm Hiên dịu dàng khẽ chào: “Đa tạ sư thúc xuất thủ tương trợ.”
Vừa dứt lời, nàng này đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: “Sư thúc, nhanh đi Vọng Sầu Cốc.”
“Vọng Sầu Cốc?” Lâm Hiên hơi kinh ngạc quay đầu lại.
“Đúng vậy. Hai vị Thái thượng Trưởng lão đang bị địch nhân vây khốn tại đó, kính xin sư thúc nhanh đi.” Trên mặt Lê Hồng Tụ ngưng trọng vô cùng, nếu như hai vị Thái thượng Trưởng lão vẫn lạc thì Vân Ẩn Tông chỉ sợ sẽ lâm vào tình cảnh cây đổ bầy khỉ tan.
“Được. Ta sẽ đi, nhưng ngươi cũng nên bảo trọng.”
Lâm Hiên đương nhiên hiểu sự tình khẩn cấp, lời còn chưa dứt thì thanh mang toàn thân đã nổi lên, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía Vọng Sầu Cốc.
Tuy phần lớn thời gian tại Vân Ẩn Tông hắn đều bế quan tu luyện, nhưng với tư cách một Phong chi chủ nên địa hình tổng đà cũng không tới mức không rõ ràng lắm. Huống chi Vọng Sầu Cốc cách Kim Đan Phong không xa, nằm giữa Pháp Trận Phong và Kim Đan Phong. Trước kia Lâm Hiên đã từng đi qua, đó là một sơn cốc cực lớn. Bốn phía được các dãy núi vây quanh, nhưng diện tích bình địa bên trong tối thiểu cũng phải vài chục vạn mẫu.
Người có thể vây khốn Thái thượng Trưởng lão chắc chắn không thể nào là Tu tiên giả dưới Phân Thần kỳ. Chẳng lẽ lại là vị Thiên Tuyệt Lão Quái uy danh hiển hách kia tới nơi này sao?
Hàng loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Hiên, hắn không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn có vài phần chờ mong.
Lâm Hiên vừa bay vừa suy nghĩ, trên đường cũng gặp vài nhóm Tu tiên giả. Nếu là đệ tử bổn môn thì Lâm Hiên không nói một lời trực tiếp bay vượt qua. Độn tốc của hắn cực nhanh, những người kia đều nhìn không rõ lắm, trước một khắc chỉ mơ hồ cảm thấy có một đạo ánh sáng màu xanh chớp động, tuy nhiên sau một khắc, đạo ánh sáng màu xanh kia chỉ còn là một vết mờ nơi chân trời, đồng thời còn có tiếng xé gió nhẹ truyền vào lỗ tai. Những tu sĩ kia rất hoảng sợ, đúng là gặp quỷ rồi. Có khả năng là địch nhân, nhưng tu vi đối phương đáng sợ như thế thì có cho bọn chúng thêm mấy lá gan cũng không dám đi tra xét cái gì.
Còn nếu Lâm Hiên gặp Tu tiên giả Thiên Tuyệt môn, hắc hắc, vậy thì thực xin lỗi … đối phương đã đánh tới tổng đà bổn tông, chẳng lẽ lại còn khách khí? Lâm Hiên đã ra tay thì không có kẻ nào có thể sống sót mà rời khỏi, đã dám chủ động tấn công tông môn của hắn thì chỉ có một kết cục là cái chết mà thôi.
Thoáng cái Vọng Sầu Cốc đã xuất hiện trong tầm mắt, nhưng không ngờ ở đây lại không hề có địch nhân mai phục. Lâm Hiên không chậm lại chút nào trực tiếp tiến vào.
Oanh!
Tiếng bạo liệt truyền vào lỗ tai, thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm dặm phụ cận đều tụ lại đây. Mặc dù Tu tiên giả ngoài Ly Hợp kỳ đã có thể thao túng thiên địa nguyên khí, nhưng nếu so trình độ bọn chúng với Đại năng Phân Thần kỳ thì tự nhiên không đáng nhắc tới. Giờ khắc này Thiên Địa nguyên khí giống như những mẩu sắt nhỏ bị hai khối nam châm cực lớn mạnh mẽ hút tới vậy.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một tiểu hồ, nhưng tràng diện trước mắt lại làm cho lông mày Lâm Hiên nhăn lại.
Hai vị Thái thượng Trưởng lão Vân Ẩn Tông quả nhiên đều ở đây.
Tuy nhiên Long thiếu niên lại nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, không biết là sống hay chết. Nhưng thân hình của hắn lại bị một tầng hào quang vàng nhạt bao khỏa. Theo tình hình này thì hơn phân nửa vị “Long sư thúc” này vẫn còn sống. Màn hào quang này nhất định là một kiện dị bảo phòng ngự.
Cũng may là như thế chứ nếu không với tình hình hắn bây giờ, mặc dù không vẫn lạc nhưng lại bất tỉnh nhân sự, còn bên cạnh là Ngân Đồng thiếu nữ đang cùng một tu sĩ thân mặc hắc y đấu pháp, gió mạnh dư ba bay ra bốn phía. Nếu không có màn hào quang thủ hộ thì Long sư huynh chắc chắn đã bị liên lụy rồi.
Lâm Hiên cũng không vội hiện thân, trước hết cứ ẩn nặc để nhìn rõ tình hình đã rồi quyết định sau cũng chưa muộn.
Đây cũng là do Ẩn nặc Thuật của Lâm Hiên huyền diệu đến cực điểm, hơn nữa Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết lại có hiệu quả Phản Phác Quy Chân. Chứ nếu không với thần thức cường đại của tu sĩ Phân Thần kỳ thì chưa nói hắn tới được chỗ này, mà khi hắn từ đằng xa bay tới đã sớm bị phát hiện rồi.
Tuy nhiên giờ khắc này, hai người kia lại không hề phát hiện được hành tung của Lâm Hiên, vẫn tiếp tục đấu pháp long trời lở đất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên thấy Ngân Đồng thiếu nữ kia ra tay. Nàng này là Tu tiên giả Phân Thần trung kỳ, thực lực quả nhiên không kém. Hai thanh Tiên kiếm màu bạc sáng chói cao thấp bay múa, động tác của nàng ta giống như khiêu vũ vậy, công pháp tu luyện quả thực có chỗ kỳ diệu.
“Quả nhiên…”
Lâm Hiên xem chỉ chốc lát đã xác minh vài điều hoàn toàn giống suy đoán trước kia của mình. Trên người nàng này đúng là có huyết thống Yêu Tộc, cái này cũng do thiên địa nguyên khí bị nàng triệu hoán đến có hàm chứa vài phần yêu lực.
Mà tên tu sĩ kia hiển nhiên cũng không phải Thiên Tuyệt Lão Quái, hắn cũng là một Đại năng Phân Thần trung kỳ, có thể nói là kỳ phùng địch thủ cùng Ngân Đồng thiếu nữ, hai người bọn họ đã đánh một lúc lâu mà vẫn khó khăn phân ra thắng bại.
Lâm Hiên thả thần thức ra, dễ dàng xác định trong phạm vi mấy vạn dặm xung quanh tuyệt không có tồn tại Phân Thần kỳ nào khác. Lâm Hiên đương nhiên tin tưởng mười phần vào thần thức cửa mình, nhưng hắn không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thiên Tuyệt Lão Quái còn chưa tới sao?
Nhưng chỉ một lát, thanh âm quát tháo bên tai đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Trận đấu pháp trước mắt vẫn như cũ là cục diện bế tắc, Ngân Đồng thiếu nữ và tu sĩ mặc hắc bào kia ai cũng có sở trường riêng, cứ theo đà này chỉ e ba ngày ba đêm nữa cũng rất khó phân ra thắng bại. Kết quả cuối cùng hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được tiện nghi quá lớn.
Đương nhiên, đây chỉ là kết cục khi hai người đơn đả độc đấu mà thôi. Hôm nay mình đã đến đây đương nhiên sẽ không để kết quả này phát sinh.
Khóe miệng Lâm Hiên cười lạnh một cái. Bình tâm mà nói, hắn còn lâu mới để Tu tiên giả Phân Thần trung kỳ ở trong mắt, dù sao khi Lâm Hiên ở Ma giới đều tiếp xúc với cường địch là Cổ ma. Mà thiên tính Cổ ma lại hiếu chiến vô cùng, nếu có cùng tu vi dưới Độ Kiếp kỳ, tu sĩ cùng giai chiến đấu với Cổ ma thì kẻ thủ thắng đến tám chín phần mười là Cổ ma.
Nhưng Lâm Hiên mặc dù tự hỏi thực lực bản thân trên đối phương, song vẫn không định hiện thân chiến một trận. Có thể nhàn nhã thì sao lại không làm chứ, dù sao tu tiên giới chỉ nhìn vào kết quả, không quản ngươi dùng thủ đoạn gì, miễn thắng là được. Vậy thì nhân lúc đối phương chưa phát hiện ra mình thì cứ thử đánh lén một phen xem sao.
Lại nói hắc bào tu sĩ mắt thấy cuộc chiến lâm vào giằng co, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Sư huynh đã hứa chỉ cần đánh bại Vân Ẩn Tông là sẽ ban cho mình bảo vật, nhưng mà hết lần này tới lần khác, đúng lúc này dị biến lại nổi lên.
Không có chút dấu hiệu nào, không khí phía trước đột nhiên truyền đến một hồi ba động khác thường.
Hắc bào tu sĩ giật mình kinh ngạc, ngay sau đó hắn cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó níu chặt lại.
“Không ổn!”
Hắn hết sức sợ hãi, nhưng lúc này đã không kịp trốn nữa rồi. Hắn chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một đạo lệ mang đen sì đã xuyên qua đầu, máu tươi lập tức tuôn ra.
Đạo lệ mang kia chỉ vẹn vẹn to bằng ngón cái nhưng bất luận tốc độ hay lực đạo đều làm người trố mắt, không phải Ngũ Hành pháp thuật bình thường có thể so sánh cùng.