Lâm Minh đấm vào mặt Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Đối với kẻ từng mấy lần muốn lấy mạng mình, hại Lâm Minh vài lần rơi vào hiểm cảnh sống chết, giết vô số hào kiệt nhân tộc và thái cổ chư tộc, bao gồm Tam Sinh Lão Nhân, Hỗn Nguyên Thiên Tôn, Huyền Tinh Thiên Hậu, lão tộc trưởng thái cổ thần tộc, nhữngngười từng có ơn với Lâm Minh, hắn chẳng có chút long thương hại dành cho Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Rơi vào tay hắn còn muốn cậy mạnh? Vậy Lâm Minh sẽ dùng thủ đoạn mạnh hơn nữa nghiền nát Tạo Hóa Thánh Hoàng.
– Ngươi nghĩ mình vẫn là Thánh Hoàng không ai bì nổi sao? Ngươi chỉ là tù nhân!
Lâm Minh lạnh lùng nhìn Tạo Hóa Thánh Hoàng:
– Trong lòng của ngươi cho rằng tất cả sinh mệnh bị người chèn ép, nhục nhã, thậm chí bị ngươi cắn nuốt là chuyện tất nhiên, nên cảm thấy vinh hạnh, ngoan ngoãn dâng ra tất cả cho ngươi. Những người không chịu ngươi chèn ép, cắn nuốt thì nên bị giết, nên bị thiên đao vạn quả! Đây chính là lý luận của ngươi!
Lâm Minh nói:
– Tuy lý luận này bá đạo nhưng cũng không sai, bởi vì ngươi có thực lực, có thể chúa tể sống chết của chúng sinh. Vậy bây giờ thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta chà đạp ngươi, ngươi cũng nên cảm thấy vinh hạnh.
Lâm Minh lại đấm vào mặt Tạo Hóa Thánh Hoàng, cú đấm đánh gã rách khóe mắt, hai mắt đổ máu
Tạo Hóa Thánh Hoàng không mở mắt ra được, gã tiêu hao lực lượng quá nhiều, vết thương khép lại rất chậm.
Mười ngón Lâm Minh liên tục nhúc nhích, vang tiếng bóc bóc.
Lâm Minh gieo mười hai chủ ấn Tu La trong người Tạo Hóa Thánh Hoàng, phong lại mười hai kinh mạch, mười một chủ ấn Thánh Điển phong ngũ tạng lục phủ của gã.
Ba mươi sáu tử huyệt, ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông lần lượt bị Lâm Minh phong ấn.
Kiểu phong ấn này ẩn chứa pháp tắc tối cao suốt đời Lâm Minh học được, trừ phi hắn tự mình ra tay không thì những người khác đừng hòng giải được.
Đương nhiên người thực lực mạnh hơn Lâm Minh có năng lực dựa vào sức mạnh tuyệt đối xóa bỏ những phong ấn này, nhưng vẫn tạo thành tổn thương cho cơ thể Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Lâm Minh xem xét Tạo Hóa Thánh Hoàng một phen, cảm giác thế là đủ rồi. Lâm Minh triệu hoán Hỗn Nguyên Thiên Cung ra ném Tạo Hóa Thánh Hoàng sống dở chết dở vào trong như cái bao tải.
Trong Hồng Mông Linh Châu cũng có không gian nhưng bây giờ Lâm Minh chưa luyện hóa nó hoàn toàn, không muốn dùng ngay.
Lâm Minh nhìn hướng đám võ giảthánh tộc.
Cách hư không mười vạn dặm, Lâm Minh chỉ bước ra một bước, thi triển ra không gian na di nháy mắt đến trước mặt các võ giảthánh tộc.
Đám võ giảthánh tộc lòng lạnh lẽo.
Lâm Minh tạo áp lực quá lớn cho bọn họ.
Thảm trạng Tạo Hóa Thánh Hoàng bị Lâm Minh nghiền áp còn ngay trước mắt họ.
Nếu Lâm Minh muốn có thể giết bọn họ như giết gà giết chỏ.
Bọn họ không có can đảm trốn khỏi tay Lâm Minh, lực tràng của hắn đủ dể phong tỏa không gian này.
Lâm Minh mở miệng nói:
– Các ngươi . . .
Đám thánh tộc võ giả căng thẳng thần kinh, bọn họ hối hận đi theo Tạo Hóa Thánh Hoàng đến xem ‘ước đàm’.
Này mà là ước đàm gì, là đại hội đồ sát chết ngườimới đúng.
– Trong tay đa số các ngươi dính máu tộc nhân ta.
Lâm Minh nói câu đầu tiên làm đám võ giả, thánh tộc lạnh sống lưng. Tiêu, tới lúc tính sổ rồi.
Lâm Minh không quan tâm đám võ giảthánh tộc biểu tình cực kỳ khó xem, tiếp tục bảo:
– Bởi vì các ngươi hại nhân tộc tử thương vô số, rời khỏi quê hương, lưu lạc hoang dã!
– Bao nhiêu thê ly tử tán, bao nhiêu trẻ con chết đói, bao nhiêu người bởi vì chiến tranh mà không còn thi cốt. Rất nhiều con dân nhân tộc sinh ra trong chiến loan, trong hoang dã, đến chết cũng không thể nhìn quê hương mình một lần.
– Ta giết bất cứ ai trong các ngươi đều là hợp tình hợp lý!
Lâm Minh nói tới đây đám võ giảthánh tộc nín thở nghe, nhiều người toát mồ hôi lạnh, tâm thần run rẩy.
– Nhưng mà . . . Ta sẽ khônggiết các ngươi. Một vì ta từng thề rút khỏi phân tranh nhân tộc và thánh tộc, chỉ ra tay với mình Tạo Hóa Thánh Hoàng. Thứ hai và quan trọng nhất, ta không giết các ngươi, là vì nhân tộc, thậm chí để toàn chủng tộc Tam Thập Tam Thiên không chiến loạn nữa, không còn sinh linh đồ thán . . .
– Sinh mệnh là vô tội, dù cho thánh tộc cũng có trẻ con ngây thơ, có con dân lương thiện. Chiến trường không phải ý muốn của họ.
Lâm Minh đột nhiên nhìn hướng Phiêu Vũ Thần Vương:
– Phiêu Vũ!
Phiêu Vũ Thần Vương lòng máy động, đến hôm nay Lâm Minh đã là chúa tể Tam Thập Tam Thiên, địa vị của hắn đủ để ra lệnh bất cứ ai.
Nhìn sư phụ bị Lâm Minh gọi thẳng tên, Ác Ma đứng cạnh Phiêu Vũ Thần Vương lòng thít chặt, biểu tình phức tạp nhìn Lâm Minh.
Cách biệt hai ngàn năm, Lâm Minh đã hoàn toàn đứng trên độ cao Thanh Liên Tiên Tử không thể hiểu nổi.
Hiện tại Thanh Liên Tiên Tử và Lâm Minh là người của hai thế giới, nàng chỉ lo cho sư phụ, không biết hắn kêu Phiêu Vũ Thần Vương làm gì.
Giọng điệu Lâm Minh không tha nghi ngờ:
– Ngươi đi theo ta!
Lâm Minh vung tay lên, một luồng lực tràng ngăn cách tất cả.
Phiêu Vũ Thần Vương trầm ngâm một lúc rồi bước chân vào lực tràng mà Lâm Minh bày ra.
Phiêu Vũ Thần Vương loáng thoáng đoán được Lâm Minh muốn nó ị với nàng.