Tay Hồng Trần vẫn nắm chặt tay hắn, ông ta lúc này cũng giống Thần Huyền Phong hôm đó, chết không nhắm mắt, trước khi chết cũng đau khổ, ngay cả lời nói cuối cùng cũng giống hệt.
Trái tim Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn ôm chặt ngực mình như thể mất đi người thân, cơn đau thấu tim, Huyền Thương Ngọc Giới cũng tiếc thương như muốn khóc.
Bỗng nhiên, giữa đất trời như vang lên bài ca tử cổ tiễn đưa Hồng Trần vô song về với cát bụi.
Haiz!
Trong không trung dường như có tiếng thở dài khe khẽ, xa xăm mà cổ xưa, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện là giọng của Phục Nhai, ông ta đứng trong đại điện Thiên Huyền Môn, buồn bã nhìn vào màn nước trước mặt.
Đông Hoàng Thái Tâm cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp trong veo loé lên tia sáng đầy ẩn ý.
“Thần nữ, đến giờ người đã nhìn ra lai lịch của Hồng Trần chưa?”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Theo ngươi thì ông ta có lai lịch gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.
“Chắc là tổ tiên của Diệp Thành”, Phục Nhai trầm ngâm vuốt râu.
“Nếu ta nói Diệp Thành có trước, sau đó mới có Hồng Trần, ngươi có tin không?”
“Thần nữ, có phải người nói ngược rồi không? Ta đã tra luân hồi của Chư Thiên rồi, Diệp Thành quả thực chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì Hồng Trần hơn hắn chín trăm tuổi, nên là Hồng Trần có trước, sau đó có Diệp Thành mới đúng chứ?”
“Ta không nói ngược, mà ngươi nói cũng không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên nói.
“Người không nói ngược, mà ta cũng không nói sai? Vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao?”
“Nếu họ là cùng một người thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.
“Cùng… Cùng một người?”, Phục Nhai ngây người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp.
“Chẳng lẽ…”, vài giây sau Phục Nhai chợt quay đầu lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ không tin được.