Cà phê được pha xong rất nhanh. Cố Lan San mang ra, rót cho Thịnh Thế một ly trước. Cô định đặt bình xuống thì Hàn Thành Trì tiện tay để ly của mình ra trước mặt cô, nói rất tự nhiên, “Lan San, em rót giúp anh một ly.”
Cố Lan San cũng rất tự nhiên mà rót cho Hàn Thành Trì một ly cà phê.
Cô đặt bình xuông, tiện tay cầm một túi kem không sữa và đường hóa học, thả nó vào ly của của Thịnh Thế.
Cố Ân Ân đang viết một bài mới trên Microblogging trong di động của Hàn Thành Trì. Thấy Cố Lan San thêm đường và sữa cho Thịnh Thế, cô ta thuận miệng nói, “San San, em cũng cho kem không sữa và đường hóa học vào ly của Thành Trì đi.”
“A….” Cố Lan San đưa cà phê cho Thịnh Thế, sau đó cầm lấy hai túi đường sữa. Cô định xé ra thì đột nhiên, Cố Ân Ân giống như nhớ ra cái gì, nói với cô rằng, “Phải rồi, chị quên nói cho em biết. Thành Trì uống đến hai túi kem không sữa…”
Cố Ân Ân nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy trong tay Cố Lan San là hai túi kem không sữa và một túi đường hóa học.
Trong đầu Cố Ân Ân nhìn nhớ lại một chuyện trước đó. Lúc bọn họ ăn cơm ở Tương Viên, Cố Lan San cố ý gọi một phần cơm trắng cho Hàn Thành Trì. Cố Ân Ân vẫn duy trì nụ cười như cũ, giọng nói không đậm không nhạt, “Hóa ra là San San biết.”
Hàn Thành Trì không cảm thấy có gì khác thường cả. Anh ta nhéo lỗ tai Cố Ân Ân, nói, “Trước kia Lan San ở cùng chúng ta, dĩ nhiên biết những điều đó!”
Cố Lan San cầm thìa quấy cà phê, đưa lên trước mặt Hàn Thành Trì. Cô không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cười rất tự nhiên, nói năng thoải mái với Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, “Thật không ngờ nhiều năm như vậy, cách uống cà phê của anh Thành Trì vẫn không thay đổi.”