Đối mặt với sắc đẹp ngay trước mắt, trên đời này ngoại trừ người quân tử chân chính vững lòng thì chỉ có loại người thờ ơ với phụ nữ.
Thì ra hắn
Ha ha ha
Nhanh chóng, trong lòng Tử Mạch được một trận hả hê khoái chí, không thể kìm lại được, đôi vai rung lên, nhưng ngay lập tức dừng lại, nín nhịn cực kỳ vất vả.
– Các ngươi còn đứng đó làm gì? Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không đi thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nữa!
Dương Khai không cảm nhận được vẻ mặt Tử Mạch liền chau mày uy hiếp.
Lãnh San như mộng đại xá, vội vàng khom lưng xuống.
– Để quần áo lại, người cút di!
Dương Khai thản nhiên nói.
Lãnh San liếc nhìn Dương Khai một cái thù hằn, vội che đậy khu vực quan trọng rồi chạy như bay ra ngoài.
Tử Mạch lại không chút hoang mang, uể oải vươn vai một cái, để toàn bộ thân thể lộ rõ, một lần nữa ném về phía Dương Khai một cái nhìn quyến rũ đầy ẩn ý rồi mới xoay người đi, uốn mình như con rắn nước, dáng đi vặn vẹo, ườn cái mông ngạo nghễ lên đánh qua đánh lại.
Nhìn hai nàng biến mất sau cây đại thụ, lúc này Dương Khai mới nhắm chặt hai mắt, trấn áp ham muốn trong lòng phát ra.
Hắn thật sự cũng không ngại cùng Tử Mạch cá nước một phen, dù sao nữ tử này cũng rất phóng khoáng, thực sự chiếm đoạt thân thể nàng thì nàng cũng không mấy để ý.
Tuy nhiên hai người dù sao cũng là kẻ thù, một khi ồn ào đến mức quấn lấy nhau, nói không chừng sinh tử sẽ song hành.
Hơn nữa lần trước khi ở ẩn ngoài đảo, nhờ việc ngăn chặn những ham muốn trong lòng mà tâm tình tăng lên không ít, nên lần này Dương Khai cũng muốn áp chế một phen.
Thực lực và mỹ nhân, Dương Khai vẫn thiên về thực lực.
Dương Khai ngồi áp chế ham muốn, nâng cao tâm tình. Phía sau cây đại thụ kia, Lãnh San và Tử Mạch che giấu cơ thể mình, không ai nói với ai câu nào.
Lần này đánh lén không thành, lại bị tên tiểu tử kia chiếm hết lợi thế, thật sự là thất bại thảm hại.
Lãnh San hổn hển, sát khí lấp đầy ánh mắt, giơ tay nhổ một cây cỏ khô, động tác mạnh mẽ, miệng chửi rủa:
– Khốn kiếp, súc sinh, ức hiếp nữ tử yếu ớt. Định làm cái gì chứ, nhục nhã hôm nay, sớm muộn gì ta cũng bắt hắn trả gấp đôi!
Tử Mạch không nói gì, lâu sau mới cười nói:
– Ở trước mặt hắn, chúng ta là nữ tử yếu ớt sao? Thực lực của hắn so với chúng ta thấp mà. Hơn nữa, cũng là chúng ta gây rối trước, hắn chi hơi đề phòng thôi. Không phải chi là
nhìn một chút thôi sao, sao ngươi lại như vậy.
Lãnh San lạnh lùng liếc nhìn Tử Mạch một cái, oán trách:
– Ngươi không để ý chút nào à?
– Ha ha
Tử Mạch đột nhiên cười khanh khách, mắt cong như vầng trăng:
– Nếu bị người nam nhân khác nhìn, chắc ta cũng quan tâm. Nhưng hắn à Cho nhìn nhiều cũng chẳng sao.
– Hừ, xem ra ngươi đã cam chịu rồi.
Lãnh San miệt thị.
Tử Mạch vẫn không thèm để ý, ngoắc tay nói:
– Ta nói cho ngươi bí mật, ngươi biết rồi sau này chắc chắn sẽ không để ý nữa.
– Bí mật gì?
Lãnh San nghi ngờ.
Tử Mạch tiến lên, thì thầm.
Lãnh San nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt toát lên sự vui mừng hả hê và khoái chí.
– Ngươi nói là Hắn bất lực?
Lãnh San cố nén cười hỏi nhỏ.
– Suỵt, nói ra làm gì? Ngươi biết là được rồi.
Tử Mạch giơ một ngón tay ra che miệng Lãnh San.
– Làm sao ngươi biết?
Lãnh San không khỏi tò mò, lần đầu có cảm giác thân thiết với Từ Mạch. Nàng liền nhích người lại gần.
– Cả hai chúng ta thiếu chút nữa đều cởi hết, vậy mà hắn vẫn thờ ơ. Ngoại trừ bất lực thì còn gì để giải thích nữa?
Tử Mạch che miệng nói:
– Đổi lại bất kỳ nam nhân nào, chi sợ không thể chịu được sự hấp dẫn của ta và ngươi. Cho nên, hắn chắc chắn có bệnh không tiện nói ra!
Lãnh San nghe xong, gật đầu lia lịa, vẻ mặt đồng ý.
– Đây là điều tối kỵ với bất kỳ nam nhân nào!
Tử Mạch xem ra hiểu biết không ít, lại có Lãnh San ưng thuận, nhẹ giọng bàn bạc:
– Nhưng dù thế nào cũng không được nhắc đến trước mặt hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị họa sát thân.
– ừ, ta sẽ không đề cập tới.
Lãnh San liên tục gật đầu, lại nói:
– Nhưng nếu hắn có bệnh này thật, lúc trước ngươi quyến rũ hắn, chẳng phải không được sao?
Tử Mạch khẽ cười nói:
– Chính vì hắn có bệnh nên mới muốn quyến rũ hắn chứ! Chúng ta bây giờ không có cách gì trị hắn, quyến rũ hắn, nhìn hắn khó chịu, nhưng không cách nào giải phóng, như vậy chẳng phải trả thù sao?
Lãnh San lúc này mới bừng tỉnh, thần sắc cũng tỏ ra muốn thử, khâm phục nhìn Tử Mạch nói:
– Ngươi biết nhiều thật!
Tử Mạch liếc một cái cáu giận:
– Tiểu đề tử, nữ tử Thiên Lang Quốc bọn ta không bảo thủ như người Đại Hán các ngươi!
– Vậy ngươi và nam nhân.
Lãnh San nói xong, mặt đỏ bừng lên.
Tử Mạch cũng có chút ngượng ngùng:
– Không có! Ta vẫn chưa gặp được nam nhân có thể chinh phục ta!
Lãnh San bĩu môi phản đối:
– Vậy ta mới không tin!
Ngồi tu luyện hai ngày liên tiếp, đầu tiên là Dương Khai chống lại những cám dỗ trong lòng, tâm tinh nâng lên không ít, tiện thể tu luyện Nô Thú Án. Tuy rằng không thể dung hợp được Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn nhưng cuối cũng vẫn tim được một tia cảm giác, thuần thục hơn trước kia nhiều.
Hai ngày này, Dương Khai hao phí năng lượng rất nhiều, nhưng năng lượng mà Ngạo Cốt Kim Thân cất giữ lại sâu không đáy, tiêu hao như vậy cơ bản không hề hấn gì.
Hai nàng Tử Mạch và Lãnh San lúc này đang ngồi giữa một bầy yêu thú, trên người
vẫn chi mặc một chiếc áo lót nhỏ.
Hình phạt Dương Khai giành cho các nàng vẫn chưa kết thúc.
Thực lực cả hai không thấp, đương nhiên không sợ giá rét, nhưng với bộ dạng này thì thật sự xấu hổ, cho nên Tử Mạch đưa vài chục yêu thú, xếp ba vòng trong ba vòng ngoài để che cho hai nàng.
Hai ngày này, hai nàng bàn bạc rất nhều, làm thể nào để trả thù Dương Khai, làm cho hắn khổ không thể tả, thống khổ khôn xiết. Trò chuyện một chút, lại cùng chung một mối thù khiến cả hai thân nhau hơn.
Âm thanh từ bên Dương Khai vang lên, Tử Mạch sừng sốt, chợt thở nhẹ một hơi nói:
– Rốt cuộc hắn cũng có chút lương tâm.
Trong khi nói chuyện, chi thị hai con yêu thú chạy qua, mang quần áo đến cho mình và Lãnh San.
Chờ lúc hai người đã ăn mặc chinh tề, Dương Khai mở mắt như không hề hấn gì.
Hai nàng sợ hãi, cậu thiếu niên này mấy ngày trước đã tiêu hao không ít nguyên khí, cuối cùng cũng có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nhưng bây giờ lại khôi phục như lúc đầu, không thấy mệt mỏi chút nào.
Nam nhân bí ấn, hai nàng thầm nghĩ!!