Theo một tiếng quát khẽ này của Diệp Trần rơi xuống, Thượng Quan Kinh Vân lập tức cảm nhân được thần hồn liên hệ giữa mình và Linh khí phi kiếm lập tức bị đoạn mất!
Đồng thời thần niệm cũng nhận được một cỗ lực lượng phản phệ, suýt chút nữa thì ngất đi!
“Trốn!”
Sau khi Thượng Quan Kinh Vân thông qua thay đổi này, lập tức ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người thiếu niên này quả thực là lớn không bình thường!
Ngay cả bản mệnh phi kiếm của mình đều có thể bị đối phương cưỡng ép tước đoạt, thế thì còn đánh nhau như thế nào nữa?
Thượng Quan Kinh Vân khiếp sợ không thôi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương máu!
“Huyết Độn!”
Đây cũng là một trong các tuyệt kỹ của Thánh Tâm các, lấy thiêu đốt máu tươi trong cơ thể để đánh đổi, có thể tăng tốc độ của hắn trong nháy mắt lên hơn gấp năm lần!
Chỉ có điều, mỗi khi thi triển một lần, thực lực sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn một lần, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không thi triển một chiêu này.
Thượng Quan Kinh Vân đã bị thủ đoạn của Diệp Trần dọa cho sợ rồi, nơi nào còn dám có bất kỳ do dự nào chứ?
Bạch!
Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Kinh Vân đã thoát ra khỏi nhà hàng, sau khi lao tới mấy ngàn mét chớp hiện mấy lần đã lao đi được gần mười dặm.
Hô!
Nhìn về đằng sau không thấy Diệp Trần đuổi thoe, Thượng Quan Kinh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“May mà ta chạy nhanh! Tiểu tử này làm sao mà so với sư tôn còn phải lợi hại hơn nhiều vậy chứ? Chẳng lẽ là chỗ kia…”
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ này của hắn vừa vặn dâng lên, một giọng nói lạnh lùng đạm mạc đột nhiên lại vang lên phía trước người hắn, “Vừa rồi không phải còn nói muốn giao thủ với ta sao? Làm sao mà lại vội vàng đi như vậy?”
Chỉ thấy, không biết từ lúc nào lại có một thiếu niên dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo ở phía trước, không phải Diệp Trần thì còn là ai?
Thượng Quan Kinh Vân lập tức bị dọa đến hồn vía đều muốn bay lên mây, “Ngươi ngươi…ngươi không thể giết ta! Ta thế nhưng là Đại hộ pháp của Thánh Tâm các, nếu như ngươi giết ta, chính là đối nghịch với toàn bộ Côn Lôn Thánh Tâm các!”
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, “Yên tâm! Chẳng mấy chốc ta sẽ đưa đồng môn của ngươi xuống dưới đoàn tụ với ngươi, ngươi cứ xuống trước chơi với sư tôn ngươi đi!”
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần lại nhoáng một cái, trong nháy mắt đã lao tới hơn trăm mét vậy mà trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Thượng Quan Kinh Vân!
Sau một lát, “Bành!”
Thân thể của Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên nổ tung, trực tiếp tiêu tan trong vô hình, thậm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!
Diệt Thượng Quan Kinh Vân, Diệp Trần lại thấp giọng lẩm bẩm nói:
“Côn Lôn Thánh Tâm các, nếu các ngươi đã trêu chọc ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí!”
…
Trở lại nhà hàng, Tô Lam và Sở Phi Yên còn có chút chưa hoàn hồn, nhìn thấy Diệp Trần trở về lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Vẻ mặt Tô Lam lo lắng nói:
“Tiểu Trần, mấy hôm nay cháu chạy đi nơi nào? Cháu có biết ta và Phi Yên lo lắng cho cháu như thế nào không?”
Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, “Dì Lam, cháu rất xin lỗi, đã để dì phải lo lắng cho cháu, cháu…đi Diệp gia ở kinh đô một chuyến!”
Sau khi Diệp Trần hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Tô Lam.
Tô Lam nghe được điều này, lập tức đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy rằng biết rõ Diệp Trần không có việc gì, nhưng vẫn rất khẩn trương, “Chuyện lớn như vậy, làm sao trước đó cháu không nói với dì một tiếng? Diệp gia không có làm khó gì cháu chứ?”
Diệp Trần không còn gì để nói, thầm nghĩ, “Ta không đi làm khó bọn hắn, thì bọn hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, ai còn dám làm khó xử ta?”
Hít sâu một hơi, Diệp Trần quyết định nói tất cả mọi chuyện cho Tô Lam, “Dì Lam cháu giết Tần Nguyệt Nga rồi!”
“Cháu nói… cháu nói cái gì?!”
Tô Lam nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ chấn kinh, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, “Tuy Tần Nguyệt Nga đáng tội chết vạn lần, nhưng cô ta dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của Tần gia, con dâu của Diệp gia, cháu giết cô ta đi, Tần gia và Diệp gia đều sẽ không bỏ qua cho cháu a!”
“Tiểu Trần, nếu không thì cháu nhanh trốn đi! Tốt nhất là trốn sang nước ngoài, tìm một nơi nào đó không ai biết, lại bắt đầu lại từ đầu!”
Cũng khó trách vì sao Tô Lam lại căng thẳng như thế, Tần gia và Diệp gia ở Kinh Đô, đây chính là ở toàn bộ Hoa Hạ đều là đại gia tốc có tiếng tăm lừng lẫy, thế lực gần như có thể thông thiên!
Ở trong ấn tượng của Tô Lam, vậy đơn giản đó chính là sự tồn tại vô địch!
Cho nên theo như suy nghĩ của Tô Lam, Diệp Trần giết Tần Nguyệt Nga, tương đương với cùng một lúc làm mất lòng Tần gia và Diệp gia, sau này ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, chỉ sợ cũng không có nơi nào sống yên ổn cho được!
Diệp Trần nhìn qua vẻ mặt ân cần kia của Tô Lam, đều đang hận không thể ngay lập tức kéo hắn đi ra sân bay, nhanh chóng trốn ra nước ngoài a, trên mặt hắn không thể không hiện ra vẻ cổ quái, “Cái đó, dì Lam, ta cũng giệt nốt cả Tần gia luôn!”
“Cái gì!” Tô Lam tròn xoe mắt há hốc cả mồm mất hết hình tượng.
Lần này, chẳng những Tô Lam sợ ngây người mà ngay cả Sở Phi Yên ở bên cạnh hai mắt cũng không thể không tròn xoe trợn lên thật lớn, kinh ngạc tới nói không nên lời.
P/S: Ta thích nào…đầu sáng ủng hộ hăng dịch cả ngày a. Chương thứ 2