Càn Khôn lão tổ mỉm cười nói:
– Người này trí tuệ thông thiên, tâm ngoan thủ lạt. Quái nhân thần toán không dính nhân quả nhưng có nhân quả quá sâu với giáo chủ, dính dáng nhiều, để lại nhiều dấu vết. Nếu ta đoán đúng thì Càn Nguyên Tiên Quân đã rơi vào sát cục của người này, sẽ bị cướp đi cơ duyên Thiên Quân, làm giá y.
Càn Nguyên Thiên Quân trầm giọng hỏi:
– Người kia là ai?
Càn Khôn lão tổ lắc đầu, nói:
– Không thể nói. Người này tinh thông thần toán, nếu ta nói ra, lòng các ngươi động sát khí sẽ bị hắn phát hiện ngay, sẽ đánh rắn động cỏ, muốn giết hắn rất khó khăn. Ta cần biết vị trí của Càn Nguyên Tiên Quân, nếu Ngọc Kinh còn sống thì mưu kế của hắn khó mà thực hiện được. Nếu hắn không tu thành Thiên Quân, luyện hóa đạo quả Bất Không sẽ càng thêm khó khăn, dễ đối phó hơn. Nếu hắn tu thành Thiên Quân thì…
Càn Khôn lão tổ khẽ thở dài:
– Tiên giới sắp hết ngày lành. Người này trí tuệ thông thiên lại tinh thông thần toán, tương lai ai có thể chế ngự?
Lòng Giang Nam máy động, hắn có điều suy đoán, im lặng.
Huyền Đô Thiên Quân nhíu mày nói:
– Ngọc Kinh sư huynh tâm kế thâm trầm, khôn ngoan sâu không lường được. Vì kiếp số Thiên Quân, Ngọc Kinh sư huynh để lại nhiều sắp xếp, muốn biết sư huynh hiện đang ở đâu, độ kiếp nơi thì rất khó khăn.
Càn Nguyên Thiên Quân mở miệng nói:
– Ta biết Ngọc Kinh sư huynh ở đâu!
Giang Nam, Huyền Đô Thiên Quân, Càn Khôn lão tổ cùng nhìn Càn Nguyên Thiên Quân.
Càn Nguyên Thiên Quân trầm giọng nói:
– Ngọc Kinh sư huynh từng đi vô nhân cấm khu sưu tầm trường sinh liên, tịch diệt hoa. Hai thánh dược tiền sử này đều mọc từ đạo quả của Tịch Diệt Đạo Nhân. Khi đó ta và Ngọc Kinh sư huynh vừa trấn áp Huyền Đô sư huynh xong, lo hắn được hai gốc thánh dược thành tựu Thiên Quân, đuôi to khó vẫy nên lấy thánh dược đi. Ngọc Kinh sư huynh đến vô nhân cấm khu muốn nhờ vào hai thánh dược tiêu diệt hết kiếp số nhân quả của bản thân, thành tựu Thiên Quân.
– Vô nhân cấm khu rộng lớn như vậy, hai gốc thánh dược tiền sử không ở mãi một chỗ, ai biết bây giờ chúng nó đã chạy đi đâu?
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Dù là Ngọc Kinh cũng khó tìm ra vị trí của hai thánh dược tiền sử trong thời gian ngắn.
Càn Nguyên Thiên Quân lắc đầu phủ nhận:
– Ngọc Kinh sư huynh biết. Lần trước Ngọc Kinh sư huynh tìm ra vị trí của tịch diệt hoa, trường sinh liên. Với trí mưu thủ đoan của sư huynh, khi đó chắc có động tay chân giữ lại hai gốc thánh dược này. Ta làm hai gốc thánh dược tiền sử sợ chạy đi cũng có để lại dấu ấn trên trường sinh liên.
Giang Nam rất khâm phục, thầm nghĩ:
– Nhân vật có thể đứng trên độ cao thế này quả nhiên không dễ chọc. Ngọc Kinh lo mình chứng đạo không được nên tìm tịch diệt hoa, trường sinh liên. Càn Nguyên lo Ngọc Kinh dẫn đầu nên cũng để lại thủ đoan.
Càn Nguyên Thiên Quân hít sâu, ủ rũ nói:
– Bây giờ ta bị thương nặng, không đủ thực lực, thủ đoan đi cứu Ngọc Kinh sư huynh. Huyền Đô sư huynh còn lại amyá phần thực lực?
Huyền Đô Thiên Quân lắc đầu, nói:
– Không đến hai phần.
Càn Nguyên Thiên Quân nhìn Giang Nam, trầm giọng nói:
– Tử Xuyên, chỉ có ngươi cứu Ngọc Kinh sư huynh được. Ngươi từng tu luyện Ma Ngục Huyền Đài Kinh của ta, ta sẽ giao một lũ đại đạo cùng ngươi, vậy thì ngươi sẽ cảm ứng được vị trí của trường sinh liên.
– Sư huynh, hãy gọi ta là giáo chủ.
Giang Nam cười cười:
– Cứu Ngọc Kinh? Giữa ta và hắn có thù, mới trước đó Ngọc Kinh vì kết thúc chuyện ta chém hồn phách Tiên Cung thái tử mà xúi giục Kế Đô, La Hầu La phản bội ta, chém hồn phách Hồng nhi, Quân nhi, bị ta nhìn thấu. Càn Nguyên sư huynh, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện nuôi địch, Ngọc Kinh chết hay sống liên quan gì ta?
Càn Nguyên Thiên Quân lắc đầu, nói:
– Nếu ngươi không cứu Ngọc Kinh thì hắn sẽ chết trong tay quái nhân thần toán. Quái nhân thần toán tu thành Thiên Quân, nếu đúng như Càn Khôn tiểu hữu nói, e rằng tương lai ngươi cũng khó sống. Hơn nữa Ngọc Kinh luôn chú ý cẩn thận, sẽ không làm chuyện không chừa đường sống. Ngọc Kinh không đẩy lệnh lang vào chỗ chết mà chừa một đường đúng không?