“Đa tạ chủ nhân.” Thiên Quỷ Thượng Nhân đại hỉ, lựa chọn trở thành cổ ma vẫn là một khuyết điểm trong lòng của lão, hôm nay một lần nữa có cơ hội trở về thân thể con người nên đương nhiên lão rất vui mừng.
“Ha ha, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Thực lực Thiên Quỷ Thượng Nhân trong mắt Lâm Hiên hôm nay tự nhiên không có điểm gì đặc biệt hơn người. Nhưng tri thức của lão lại hết sức phong phú, lại là người sành sỏi ở Ma giới, đã giúp mình bớt đi không ít khó khăn.
Vì vậy Lâm Hiên mới mang theo lão trở lại Linh giới. Vốn là Lâm Hiên chuẩn bị vì lão tìm kiếm một cỗ thân thể phù hợp để đoạt xá, nào biết được vận khí của lão cũng không tệ, vừa tới đã gặp được một cỗ thân thể vừa ý.
Tiểu tử trước mắt này chỉ là Linh Động hậu kỳ mà thôi, trong mắt Lâm Hiên cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến, song thiên phú lại có chút không tệ, không ngờ lại là Cửu Linh kiếm thể. Hơn nữa điều trùng hợp nhất chính là thiên phú như vậy lại vừa vặn thích hợp cho Thiên Quỷ Thượng Nhân đoạt xá. Đã như vầy còn có khách khí gì nữa, tiểu tử này đụng phải hai chủ tớ mình thì coi như hắn xui xẻo rồi.
Đương nhiên, Thiên Quỷ Thượng Nhân không đoạt xá ở chỗ này, gương mặt quỷ liền hóa thành một đạo kinh hồng cuốn thiếu niên không may kia bay về phía chân trời.
Một tháng sau, tại một ngọn núi lớn.
Lâm Hiên đang chắp hai tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, hai mắt nhìn về phía xa xa. Đột nhiên, thanh âm ầm ầm truyền vào lỗ tai, đại môn động phủ phía sau hắn không chút dấu hiệu nào bỗng nhiên mở ra.
Sau đó một người trẻ tuổi từ bên trong đi ra, nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, tu vi rất thấp, vẹn vẹn chỉ là Linh Động kỳ mà thôi. Hắn vừa xuất hiện đã ôm quyền thi lễ một cái sau lưng Lâm Hiên: “Đa tạ chủ nhân đã tìm kiếm linh địa, lại hộ pháp để ta đoạt xá, đại ân đại đức của người Thiên Quỷ không biết trả sao cho hết.”
“Đã thành công rồi hả? Lâm mỗ chỉ thực hiện lời hứa mà thôi, đây cũng là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.” Lâm Hiên mỉm cười nói tiếp: “Ngược lại đạo hữu đã thuận lợi đoạt xá, trùng hoạch lại thân thể. Thật sự rất đáng mừng.”
“Đều là nhờ hồng phúc của chủ nhân.”
Vẻ mặt Thiên Quỷ Thượng Nhân tươi cười nói, tuy tu vi hôm nay của lão chỉ là Linh Động kỳ nhưng dù sao tu luyện một lần nữa cũng dễ dàng hơn rất nhiều, sẽ không gặp phải bình cảnh, làm chơi ăn thật. Tốc độ tu luyện so với bình thường còn nhanh hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ cần tối đa mấy trăm năm là tu vi của lão có thể khôi phục lại như cũ, hơn nữa không phải thân thể cổ ma mà là thân phận tu sĩ nhân loại rồi.
Tất cả mọi sự có thể được như vậy là nhờ Lâm Hiên đã ban ân, ở sâu trong nội tâm lão làm sao có thể không cảm tạ cho được. Đây cũng là lý do vì sao mặc dù Lâm Hiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đã giải trừ trói buộc chủ tớ cho lão, nhưng lão vẫn tự xưng là “lão nô” như trước.
Lâm Hiên cười cười, lơ đễnh khoát tay áo một cái: “Đạo hữu không cần như thế, ta và ngươi sau này còn gặp lại.”
Lâm Hiên vừa dứt lời, thanh mang toàn thân hắn đại phóng, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phương xa nơi chân trời.
Mấy ngày sau, Lâm Hiên đi tới một tòa thành trì Tu tiên giả.
Đại thành này vô cùng hùng vĩ, tuy nhiên lại không có cấm chế cấm không. Chỉ thấy vô số độn quang đủ mọi màu sắc đang bay ra bay vào trên không trung, làm cho thành này lại càng thêm vẻ phồn hoa náo nhiệt.
“Đây hẳn là là Thụ Tiên Thành rồi.” Độn quang của Lâm Hiên dừng lại một chút, tên thành này và phương vị chính là do mấy ngày trước hắn nghe từ miệng vài tên tán tu. Ngoài ra từ lời nói của bọn chúng, Lâm Hiên còn biết được nơi này chính là Thiên Hà quận.
Dù sao Lâm Hiên đã ở Hàn Long giới mấy trăm năm, đối với tình huống giới diện này không thể nhất thanh nhị sở nhưng hắn vẫn biết sơ lược. Là một trong những giới diện cấp cao nhất Linh giới, diện tích Hàn Long giới rộng lớn vô cùng. Toàn bộ Hàn Long giới do chín chín tám mươi mốt quận phủ tạo thành, mà mỗi quận phủ lại bị phân làm hàng trăm hàng ngàn quốc gia phàm nhân.
Tuy Thiên Hà quận không dám nói là môn phái tu tiên phồn thịnh nhất, nhưng tuyệt đối là nổi tiếng nhất. Trong truyền thuyết, phủ đệ của Hoa Hoa Công Tử đệ nhất Linh giới Hàn Long Chân Nhân thiết lập chính tại Thiên Hà quận.
Đương nhiên, cụ thể ở nơi nào thì ngoại trừ số ít đại năng đỉnh cấp ra, còn lại không ai biết được. Nhưng bất kể như thế nào, cho dù chỉ là truyền thuyết thì cũng đủ để uy danh Thiên Hà quận truyền xa.
Hàn Long Chân Nhân… Nếu có thể thì Lâm Hiên rất muốn đi bái phỏng một phen. Thứ nhất là đến cảm tạ lão đã tặng Phân Thần đan cho hắn, thứ hai là giao hảo cùng một Đại năng đỉnh cấp như vậy, chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, nếu so với lão quái vật Độ Kiếp kỳ khác thì giọng điệu Hàn Long Chân Nhân lại không hề kênh kiệu chút nào, rất đáng làm bằng hữu tương giao.
Tuy nhiên hôm nay khẳng định không nên tìm tới phủ đệ của lão. Thứ nhất, nói không chừng Hàn Long Chân Nhân vẫn còn Ma giới, thứ hai, tuy lần trước gặp nhau, Hàn Long Chân Nhân tặng cho mình một ngọc bội với tư cách tín vật, nhưng lão đã quên nói cho mình địa điểm cụ thể của động phủ ở đâu. Điểm này khiến Lâm Hiên dở khóc dở cười, cho dù hắn muốn đến bái phỏng cũng tìm không biết đi đâu mà tìm.
Hay là trước tiên cứ trở về Vân Ẩn Tông đã!
Tuy với thực lực của hắn hôm nay đã không cần dựa vào Vân Ẩn Tông che chở, nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng không biết nên đi đâu. Huống chi tông môn đối đãi với mình không tệ, trở về làm Thái Thượng Trưởng Lão xem ra cũng là một lựa chọn không tồi chút nào.
Mặc dù nghĩ như vậy không sai, những chẳng qua chỗ hắn hiện nay cách tổng đà Vân Ẩn Tông quá xa. Đâu chỉ là nghìn vạn dặm, nếu Lâm Hiên muốn bay trở về, mặc dù dùng độn tốc của hắn vô cùng nhanh chóng, nhưng không mất mấy năm thì cũng đừng nghĩ là sẽ về tới nơi. Lâm Hiên đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi làm như vậy. Phải biết rằng, giao diện đỉnh cấp tại Linh giới hoàn toàn khác biệt so với Nhân giới, chỉ cần là thành trì hơi lớn một chút là đã có thể thiết lập được truyền tống trận cự ly siêu xa.
Đương nhiên, mỗi lần truyền tống đều tiêu hao một lượng tinh thạch khổng lồ. Hơn nữa thành trì đó còn phải có lợi nhuận một chút chứ, cho nên giá một lần truyền tống quả là một con số xa xỉ, không phải tùy tiện bất kỳ một Tu tiên giả nào cũng có thể bỏ ra nổi.
Tuy nhiên Lâm Hiên lại không hề quan tâm tới vấn đề này. Với thân gia của hắn thì từng ấy tinh thạch cũng chỉ là mưa bụi mà thôi. Vốn dĩ hầu bao của Lâm Hiên đã hơn tồn tại cùng giai nhiều lần, hơn nữa lần này tới Ma giới hắn còn thu hoạch được không ít, thân gia lại càng không như bình thường. Lại còn kế thừa di bảo của một vị Thánh Tổ, tuy vẫn không thể so sánh với lão quái vật Độ Kiếp kỳ nhưng dùng tiêu chuẩn tu sĩ bình thường để cân nhắc thì quả thực hắn quá giàu có.
Lâm Hiên không chút khó khăn trắc trở tiến vào Thụ Tiên Thành, Tu tiên giả bên trong thật đúng là nhiều. Lâm Hiên đã đi qua vô số thành trì nhưng rất ít có nơi nào phồn hoa như vậy. Đã như thế thì mình cứ dạo chơi một lát để mở mang tầm mắt, dù sao bây giờ đã quay trở lại Linh giới, trước mắt cũng chả có việc gì cấp bách cả. Sau đó Lâm Hiên tùy tiện kéo một gã Tu tiên giả cấp thấp hỏi về phường thị trong thành rồi trực tiếp bay đến đó.