Lâm Minh trả lời hết sức đơn giản:
– Bằng vào phán đoán của ngươi.
Tạo Hóa Thánh Hoàng lạnh lùng cười:
– Nói cũng như không. Một ngọc giản của ngươi đã bắt ta ngừng mọi hành động của thánh tộc, cùng ngươi hợp sức đối kháng Hồn tộc? Quá vớ vẩn!
– Huống chi, ngươi bịa đặt racâu chuyện có nhiều lỗ hổng. Ví dụ ngươi nói chủ nhân mộ Ma Thần đáng sợ như vậy, có thể đoạt xá Hồn Đế, khống chế Ác Ma đẳng cấp đồ đằng, vậy ta hỏi ngươi tại sao hắn phớt lờ ta đi? Hắn có thể đoạt xá Hồn Đế thì tự nhiên cũng có thể đoạt xá ta. Khống chế Hoang vậy sao không khống chế song song ta luôn, chẳng phải càng bớt lo? Vậy sẽ không xảy ra chuyện hôm nay ngươi ước đàm ta.
Lâm Minh không hề bất ngờ trước câu roi của Tạo Hóa Thánh Hoàng, trước kái hắn từng suy nghĩ điều này.
Lâm Minh nói:
– Lực lượng của bất cứ ai đều không thể vô cùng vô tận, nếu dựa theo cách nói của Thánh Hoàng bệ hạ thì ta cũng có thể ỏi ngược lại. Tại sao chủ nhân mộ Ma Thần không đem tất cả sinh mệnh Tam Thập Tam Thiên, Hắc Ám Thâm Uyên, toàn Ác Ma khống chế hoặc đoạt xá? Nếu hắn là cháu tể tuyệt đối thì không còn ai chống đối lại hắn được.
– Điều này là không thể nào, hắn không có lực lượng khủng bố như vậy, không có linh hồn lực mạnh đến vậy. Tức là hắn khống chế người khác, doạt xá người khác có cực hạn.
– Thật ra ai đều như vậy, khôi lỗi sư điều khiển khôi lỗi cũng có hạn mức cao nhất, đặc biệt đối với khôi lỗi cường đại.
– Vậy chủ nhân mộ Ma Thần khống chế Chân Thần thượng vị, Chân Thần đỉnh cao cũng có số lượng không nhiều. Ví dụ chủ hồn tối đa chia ra ba phần, đoạt xá Hồn Đế, Minh, Hồng là ba tồn tại mạnh nhất thế gian. Người thì . . . Tiếc rằng không lọt vào tầm mắt.
Lâm Minh nói từ tốn nhưng cực kỳ chói tai với Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Nói thẳng ra thực lực của Tạo Hóa Thánh Hoàng không tốt, không lọt vào mắt Hồn Đế.
Lâm Minh giải thích hợp tình hợp lý, Hoang sớm bị thương, có lẽ vì nguyên nhân này nên bị chủ nhân mộ Ma Thần từ bỏ.
Sắc mặt Tạo Hóa Thánh Hoàng sa sầm, nhưng gã không nổi khùng vì Lâm Minh mỉa mai:
– Dù ngươi có thể tự lấp lỗ hổng thì sao? Thánh tộc ta chuẩn bị cho trận đại chiến này không biết bao nhiêu thời gian, chỉ dựa vào ngươi kể một câu chuyện là ta bắt thánh tộc hoàn toàn ngừng chiến, ngược lại đối phó Hồn Đế, đây chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ?
Tạo Hóa Thánh Hoàng vẫn không tion lời Lâm Minh nói, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Lâm Minh chậm rãilần mò Tu Di giới, rút Ám Long thương ra từ Tu Di giới.
Tạo Hóa Thánh Hoàng nheo mắt, sát khí tứ tán.
Uy áp cường giả tuyệt thế khoảnh khắc này hoàn toàn bộc phát ra. Ngôi sao dưới chân Tạo Hóa Thánh Hoàng rung bần bật như không chịu nổi áp lực.
Trong uy áp to lớn này Lâm Minh nhẹ vuốt ve thân Ám Long thương, không ngẩng đầu lên:
– Thánh Hoàng bệ hạ phát động chiến tranh toàn diện với nhân tộc thật ra vì nuốt nhân tộc chiếm nhiều tài nguyên, lực lượng khí huyết cung cấp cho ngươi hoàn thành dã tâm nuốt thiên hạ đúng không? Đối thủ cuối cùng của ngươi vẫn là Hồn Đế, ngươi nghĩ Hồn Đế là uy lực lớn nhất để ngươi chế ngự Tam Thập Tam Thiên.
Tạo Hóa Thánh Hoàng không tỏ ý kiến, gã lạnh lùng cười:
– Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
– Mọi kế hoạch của ngươi thành lập trên cơ sở thánh tộc mạnh hơn xa nhân tộc. Nhưng nếu thánh tộc căn bản không thắng được nhân tộc, ta nghĩ các ngươi không có lý do tiếp tục kiên trì cuộc chiến lưỡng bại câu thương này đúng không?
Lời Lâm Minh nói khiến Tạo Hóa Thánh Hoàng nhướng cao đuôi mày, mắt lóe tia sáng lạnh:
– Hả?
Lâm Minh và Tạo Hóa Thánh Hoàng nói chuyện không ngăn cách thanh âm, Thiên Tônthánh tộc cách mấy trăm dặm nghe rõ ràng.
Lâm Minh khiêu khích khiến bọn họ rút binh khí ra, vận chuyển cương nguyên trong người.
– Thánh tộc không thắng được nhân tộc?
– Ha ha ha! Buồn cười!
Một số Thiên Tônthánh tộc tức giận bật cười, bọn họ không kiềm được muốn đại chiến một trận để chứng minh lời Lâm Minh nói vớ vẩn cỡ nào.
Lâm Minh phớt lờ phản ứng của các Thiên Tônthánh tộc, hắn nghiêng đầu nhìn Phiêu Vũ Thần Vương, Thiên Cương Thần Vương.
Hai người vừa tới là Lâm Minh cảm giác ra ngay.
Lâm Minh mỉm cười hỏi:
– Hai vị thần vương còn nhớ ước định ngày xưa với Lâm ta không? Lâm ta ước định cùng hai vị rút khỏi đại chiến nhân tộc, thánh tộc, nhưng cũng ước định ta và Tạo Hóa Thánh Hoàng là ân oán cá nhân, thù sinh tử. Lâm ta sẽ không ra tay với con dân thánh tộc nào nhưng có thể đánh với Tạo Hóa Thánh Hoàng, đúng không?
Cảnh ước định với Lâm Minh cho tới nay Phiêu Vũ Thần Vương, Thiên Cương Thần Vương còn ký ức khắc sâu.
Thiên Cương Thần Vương gật đầu nói:
– Đúng là vậy.
– Ừm! Rất tốt, nếu hai vị thần vương không ra tay mà ta có thể chứng minh . . .
Lâm Minh nói tới đây chuyển hướng Tạo Hóa Thánh Hoàng, chậm rãiđứng lên.
– Chứng minh thực lực của Lâm ta hơn hẳn Thánh Hoàng bệ hạ, vậy thánh tộc trên chiến trường chính diện sẽ không có ai đối kháng lại Đế Thích Già, Thiên TônThần Mộng, vậy thì thánh tộc không thắng được nhân tộc!
– Đến lúc này chiến tranh thánh tộc còn tiếp tục đánh nữa không?
– Với điều kiện tiên quyết này Thánh Hoàng bệ hạ cho rằng Lâm ta cần nói dối với Thánh Hoàng bệ hạ sao?
Khi Lâm Minh nói chuyện thì tay phải đã ấn nhẹ trên thân Ám Long thương.
Trong phút chốc không khí xung quanh đóng băng.