Vì thái hư tịch diệt nên vòng xoáy bảy màu kia cứ thế dừng lại không xoay chuyển nữa.
Nữ tử tóc bạc kia cau mày, dùng một tay kết ấn, lại là đế pháp cực đạo khiến thiên địa tĩnh lặng.
Mở!
Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở ra khiến thiên địa tĩnh lặng quay về trạng thái ban đầu.
Có điều trong giây phút đó, nữ tử tóc bạc lại bay vào vòng xoáy bảy màu kia.
Đứng lại!
Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn giống như một đạo thần mang, vào giây phút cuối cùng kia vòng xoáy cầu vồng tiêu tán hắn đã bay vào trong đó, cùng với hắn còn có Thái Hư Cổ Long Tử Huyên và Đao Hoàng cùng Âu Dương Vương.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, hư thiên vang lên từng tiếng động rầm trời khiến phía Độc Cô Ngạo lần lượt ngẩng đầu tìm không ra được nơi khởi nguồn của những âm thanh này.
Đây là thế giới mờ mịt sương trắng, Diệp Thành và phía Thái Hư Cổ Long lần lượt hiện thân, từ khi vào đây cùng với nữ tử tóc bạc thì cảnh tượng trước mặt bọn họ là như vậy, không thấy bóng dáng nữ tử tóc bạc kia đâu.
“Không gian khác nhau”, Thái Hư Cổ Long nhìn tứ phía, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Tại sao lại là không gian khác nhau?”, Đao Hoàng tỏ ra khó hiểu.
“Đó là một loại không gian vốn dĩ không tồn tại”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “có thể nói là hư ảo hoặc có thể nói là không gian mà nữ tử tóc bạc kia tự nghĩ ra”.
“Thần thông mạnh quá”, cho dù là Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Nói vậy thì chúng ta đang trong hư ảo rồi”, Âu Dương Vương trầm giọng.
“Trên lý thuyết thì là như vậy”.