– Giáo chủ, ta bị Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ truy sát, nói là dù ta biến thành thành tro bọn họ cũng nhận ra, không phân tốt xấu xuống tay giết ta. Ngươi chứng đạo Tiên Quân, Thiên Quân liên quan gì ta?
– Ta đến chỉ vì đòi lại chuông của ta, và cả Chú Đạo thiên đàn! Bây giờ ngươi đã sáng tỏ nhân quả, biết cướp chuông búa của ta, bá chiếm thiên đàn sẽ kết nhân quả lớn cỡ nào đi? Nhân quả này lớn chịu ức ức vạn oan hồn thời đại chú đạo, ngươi không gánh nổi. Nếu ngươi trả lại thì ta và ngươi hóa giải ân oán này, mọi người gặp lại là bằng hữu không phải kẻ địch!
Giang Nam suy tư giây lát, cười nói:
– Cũng tốt.
Giang Nam đứng dậy, cao giọng quát:
– Rồng to, rồng!
Răng rắc!
Đại điện bị đè sụp xuống, cái đầu rồng khổng lồ thò vào, lỗ mũi phun ra hai luồng khói trắng nghiền nát đại điện.
Con rồng to ồm ồm hỏi:
– Gọi ta có chuyện gì?
Giang Nam chỉ vào Vạn Chú Đạo Quân, cười nói:
– Hắn muốn đòi lại lục lạc đeo trên cổ ngươi.
Con rồng to nhìn Vạn Chú Đạo Quân chằm chằm nửa ngày, gật đầu, nói:
– Lục lạc đúng là của ngươi, ta trông thấy hơi thở hai bên liên kết nhau. Ta trả lại cho ngươi.
Vạn Chú Đạo Quân phập phồng lo sợ, Tiên Quân khác cũng thót tim. Con rồng to kỳ lạ duỗi vuốt tháo Vạn Chú Thiên Chung trên cổ xuống đưa hướng Vạn Chú Đạo Quân.
Vạn Chú Đạo Quân vừa mừng vừa sợ. Vạn Chú Đạo Quân định vươn tay nhận thì bỗng Vạn Chú Thiên Chung leng keng rớt xuống đất.
Vạn Chú Đạo Quân ngây người.
Con rồng to nhặt Vạn Chú Thiên Chung lên, hớn hở nói:
– Ô ô, nhặt được một cái lục lạc, may quá. Cái này là bảo bối, ai nhặt được là của người đó.
Trước mặt bao người con rồng to không hề thấy xấu hổ dùng tiên thiên bất diệt linh quang xâu Vạn Chú Thiên Chung lại đeo lên cổ mình.
Mặt Vạn Chú Đạo Quân xanh mét nhìn Giang Nam, nghiến răng nói:
– Giáo chủ, chuông này tạm để lại đây, nhưng Chú Đạo thiên đàn thì…
Giang Nam hiểu ý, ngước lên nói:
– Rồng to, hắn muốn lấy lại chỗ ngươi ngủ.
Con rồng to nhìn Vạn Chú Đạo Quân, gã tức suýt xỉu.
Giang Nam giải quyết xong Vạn Chú Đạo Quân, cười tủm tỉm nói:
– Tự Nhiên sư huynh, mới rồi chúng ta nói đến đâu?
Bên ngoài, Tam Khuyết thna thở:
– Gừng già càng cay, Ấu Nương, sư tôn của nàng vô sỉ hơn nàng nhiều.
Tự Nhiên Tiên Quân do dự nhìn con rồng to lỗ mũi phun khí thổi bay đại điện, băn khoăn vô cùng. Nếu đòi Giang Nam cắt đất Huyền Châu, hàng này hét một câu: Rồng to, hắn muốn lấy lãnh địa của ngươi.
Chuyện sẽ ra sao?
Với tính nết của Huyền Thiên giáo chủ, chắc chắn tên này sẽ làm chuyện đó.
Thân thể đám Tiên Quân nhỏ bé như thế không đánh lại con rồng to.
Minh Đường Tiên Quân ho khan, cười nói:
– Giáo chủ, ngươi khôn không nói tiếng lóng, chắc giáo chủ cũng biết ý định chúng ta đến đây?
Minh Đường Tiên Quân vào đề thẳng:
– Giáo chủ, lãnh địa Huyền Châu của ngươi quá lớn, theo xu hướng hiện tại, tương lai vô nhân cấm khu sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành tiên cảnh. Một mình giáo chủ chiếm chín phần lãnh địa Tiên giới thì hơi quá đáng.
Minh Đường Tiên Quân mau miệng nói ra mục đích các Tiên Quân đến đây. Đám người gật gù, so với lòng vòng ám chỉ chẳng bằng nói thẳng ra mục đích chuyến đi, hai mặt một lời với Huyền Thiên giáo chủ.
Giang Nam cười tủm tỉm:
– Thì ra các vị sư huynh đến vì chuyện này. Các sư huynh đừng hiểu lầm, Huyền Châu không chiếm đượ chín phần Tiên giới, tối đa chỉ một nửa.
Các Tiên Quân ngây người. Phe bên Giang Nam như Băng Phách Huyền Nữ, Tử Tiêu Lão Đạo, Ma Kha Cổ Thần cũng sững sờ. Bọn họ vốn định nói góp lời cho Giang Nam nhưng bây giờ từ bỏ ý định.
Tình trạng hiện tại của Tiên giới là Tiên Quân cao cao tại thượng thành chư hầu, chưa lập Tiên Đế, rắn mất dầu. Huyền Châu chiếm lãnh địa cỡ mười hai châu, vô nhân cấm khu cũng thuộc danh nghĩa của Giang Nam. Vô nhân cấm khu cực kỳ rộng lớn và phì nhiêu, chỉ xem diện tích thì cương vực Huyền Châu trên danh ngahĩ đến chín phần Tiên giới.
Các Tiên Quân hợp tác cùng đến Huyền Châu là vì bất bình Giang Nam một mình chiếm chín phần cương vực Tiên giới nên mới bức cung.