Mày nhướng cao, giọng nói âm lãnh, Vân Yến bất chợt lắc tay, một thanh kiếm sắc nhọn liền nằm yên trong bàn tay trắng nhỏ của cô.
“Ngươi biết quá nhiều rồi.” Cô lạnh nhạt nghiêng đầu.
“Ta không biết gì cả.” Khải Đồ lắc đầu, “Ngài mới là người biết tất cả, ngài biết cả tương lai và quá khứ, nhưng ngài lại không biết mình là ai.”
“Quả nhiên ta phải chôn ngươi xuống đất vĩnh viễn cùng hai con mắt biết trước tương lai của ngươi.”
Vân Yến vừa nói xong đã tiến tới động thủ, động tác cầm kiếm không dư thừa mà mỹ lệ, sát ý hiện rõ bên mắt. Khải Đồ nhận ra sát ý, nhanh chóng dùng tay chặn lại từng đòn của cô, hòng muốn nói tiếp nhưng đều bị cô sắc bén chặn lại.
Vết thương cũ chưa lành hẳn,vết thương mới đã bắt đầu xuất hiện trên cơ thể gầy yếu của Khải Đồ, nhưng vết thương chồng chéo trên người hắn làm cho máu đỏ lại úa ra.
Tuy bản thân mình đã bị đat thương nhưng Khải Đồ vẫn không oán trách hay hận thù, ngược lại hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Vân Yến, điềm đạm hỏi.
“Thí chủ hà tất phải như vậy?”
“Vậy ngươi nói nhiều thế làm gì? Thương xót cho chúng sinh đến mức như vậy thì mau chết đi!” Vân Yến nghiến răng, động tác lại thêm phần hung hăng hơn, sát ý lại lộ rõ hơn, rõ ràng là cô đang bị kích động bởi Khải Đồ.
“Thí chủ.” Khải Đồ nhìn cô với ánh nhìn sâu thẳm mà từ bi, hắn không trốn tránh những nhát kiếm của cô nữa, hắn quyết định tiếp nhận nó.
Vì Khải Đồ cố ý lộ ra sở hở nên Vân Yến cũng không khách khí mà định đâm thẳng vào ngực trái của hắn, chỉ tiếc là khi kiếm đã kề tim, cô đã rụt lại.
Bàn tay cầm kiếm chợt hơi run lên, Vân Yến liền thu kiếm vào không gian, lãnh đạm hỏi: “Ngươi thật sự muốn chết?”
“Nếu cái chết của ta có thể thay đổi quyết định của ngài thì có chết một ngàn lần, ta vẫn cam lòng.” Khải Đồ đáp.
“Vĩ đại thật đấy.”
“Ta chỉ đơn thuần là thương xót chúng sinh, sinh tử vốn là do mệnh chứ không phải do một quyết định ích kỉ của ngài.”
Thiếu niên một thân cà sa trắng đã sớm nhiễm đỏ, mùi tanh của máu phảng phất trong không khí, át cả mùi thơm của hoa. Khuôn mặt tái nhợt hiền hòa của thiếu niên chăm chú nhìn cô với ánh mắt từ bi, trong sáng.
Hình ảnh tươi đẹp này làm một cỗ chán ngán xen lẫn phẫn nộ xộc thẳng lên não làm cho đôi mày tú khí của cô nhăn lại như muốn kẹp chết con muỗi.
“Vậy ta chính là mệnh, là thần, là thiên đạo, ta muốn cả thế gian chết thì không ai được sống, ta muốn cả thế gian không được siêu sinh thì không ai được luân hồi!”
“Ngài nên bình tĩnh lại.” Khải Đồ chậm rãi khép hờ đôi mắt, âm thanh nhu hòa, “Có nhiều chuyện nên suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định, sai một chút sẽ day dứt cả đời.”
Vân Yến nheo mắt, “Ngươi thật sự chấp nhận chết thay cho cả thiên hạ?”
Đột ngột bị hỏi một câu như vậy, Khải Đồ vẫn bình tĩnh đáp nhận, “Tất nhiên rồi, tại sao lại không thể? Giảm thiểu hết sức thương vong là một điều cần phải làm.”
“Ngươi chấp nhận, đơn giản là vì Phật dạy ngươi như vậy?”
“Đó là quan niệm sống.” Khải Đồ mỉm cười.
Rũ mắt che đi dòng cảm xúc bất ổn trong mình, chờ đến khi mình hoàn toàn bình tĩnh, Vân Yến mới mở mắt ra.
Đôi mắt một lần nữa tinh triệt, Vân Yến khẽ nói, “Cho đến khi đến núi Hạ Âm, nếu ngươi thuyết phục được ta, ta sẽ xem xét lại quyết định của mình.”
Cuối cùng cũng đã nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, Khải Đồ cười rộ lên, khuôn mắt rạng rỡ tràn đầy sức sống như đóa hoa đẹp nhất trên thế gian này.
Sau đó hắn liền ngã xuống giữa cánh đồng hoa, khuôn mặt lại như cũ tái nhợt.
Vân Yến: “…”
Ban đầu vẫn còn thắc mắc vì sao Khải Đồ lại yếu ớt như vậy, nhưng lúc sau Vân Yến mới nhớ ra, hắn vừa bị cô đánh bị thương, lại bị trúng độc ở đây nữa.
“Thí chủ ta trúng độc.” Khải Đồ yếu ớt đáng thương thông báo cho cô.
Vân Yến đỡ trán, trầm mặc nhìn hắn.
Lúc nãy vĩ đại lắm cơ, bây giờ lại nằm liệt một chỗ như đồ ăn vạ.
Một ý nghĩ xấu xa xẹt qua đại não làm cho Vân Yến bất giác nở nụ cười, cô cười khẩy.
“Cầu xin ta đi.”
Khải Đồ nhanh chóng đáp, “Cầu mong thí chủ giúp ta.”
Vân Yến: “…”
Làm sao đây? Tại sao tên hoàng thượng này lại không có chút tiền đồ nào vậy?
Không phải ngươi cao quý không nhiễm bụi trần sao?
Bây giờ lại dễ bắt nạt như vậy à.
Đành vậy…
Vân Yến tiến lại gần Khải Đồ hơn, vươn tay ra định bế hắn đi.
Thấy Vân Yến có ý định bế mình, Khải Đồ nhanh chóng nói, “Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
“Ta là cầm thú.” Vân Yến nhàn nhạt đáp.
Khải Đồ: “…”
Tuy Khải Đồ cao hơn Vân Yến nhưng cô vẫn có thể dễ dàng bế hắn lên, theo cảm nhận của cô thì hắn khá nhẹ lại còn rất yên phận cho nên không gặp việc gì khó khăn lúc bế hắn cả.
Thực chất thì Khải Đồ lần đầu tiên bị bế cho nên cả người liền ***** **** lại, bộ dạng chật vật này hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng oai hùng lúc nãy.
Cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể cô, Khải Đồ khẽ nói, “Thí chủ, cơ thể ngài vẫn lạnh.”
“Thần thánh không ai ấm áp cả.” Vân Yến liệt khuôn mặt đáp lại, “Yên lặng một chút, ta đi đường tắt, sẽ gặp ma thú.”
Tuy nói sẽ gặp ma thú, nhưng nhờ hào quang và uy lực vừa giành được từ thiên đạo, đám ma thú đã sợ run người khi gặp qua Vân Yến cho nên không con nào dám tìm rắc rối mà đả thương cô.
Thế là Vân Yến và Khải Đồ đã giữa nguyên tư thế này gần một ngày trời, đến mức Khải Đồ mỏi lưng rồi, Vân Yến vẫn vững chãi bế hắn đi.
Nhờ đi đường tắt cho nên Khải Đồ và Vân Yến mới có thể thuận lợi trở về Y Dược quán kia trong vòng một ngày, nếu cả hai đi đường cũ thì sợ năm ngày còn chưa trở về.