Đường Tuấn vừa định từ chối, thì nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngọc Nhu, vẫn là mềm lòng nên gật đầu đồng ý. Dưới tình huống đạo sĩ điên bị phông bế mấy chỗ địa huyệt, thì anh vẫn bảo vệ được Thẩm Ngọc Nhu.
Đoàn xe tiếp tục đi, vì an toàn, xe của Đường Tuấn đi cuối cùng. Thuộc hạ của Trần Bá Phước lái xe cho bọn họ, vốn dĩ không ai dám lái xe cho Đường Tuấn, nhưng Trần Bá Phước thưởng rất nhiều, người này mới đồng ý. Nhưng dù vậy, tay cầm lái của anh ta vẫn còn run rẩy, liên tục nhìn Đường Tuấn và tên đạo sĩ điên đang hôn mê qua gương chiếu hậu.
“Ưm?” Đạo sĩ điên đột nhiên phát ra âm thanh, rồi mở mắt.
Két! Két!
Tài xế vẫn đang nhìn chằm chằm vào đạo sĩ điên, nhìn thấy cảnh này, tay đánh lái run một cái, chiếc xe suýt nữa đâm vào gốc cây. May mắn là Đường Tuấn đã kịp thời ổn định lại vô lăng.
“Không sao chứ.” Đường Tuấn trấn tĩnh tài xế.
“Cám ơn Đường đại sư.” Tài xé nói, mặt vẫn còn vẻ kinh sợ, nhưng vẫn phải tiếp nhận vô lăng.
“Anh là ai?” Đạo sĩ điên hỏi, ông ta ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: “Tên tôi là Đường Tuấn.”
Trong lúc nói, anh đưa bức ảnh trong tay cho đạo sĩ điên, chính là bức ảnh đạo sĩ điên đã ném cho phía Đường Tuấn.
Đạo sĩ điên trầm ngâm, như đang nhớ lại điều gì đó. Mười giây sau, ông bỗng ngẩng đầu nói: “Anh giết chết Hồ Tam!”
Đường Tuấn gật đầu nói: “Hồ Tam hãm hại tôi, anh ta đáng chết!”
“Ông vẫn muốn báo thù cho anh ta?” Đường Tuấn nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Đạo sĩ điên cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười, lắc đầu nói: “Hồ Tam hãm hại anh, đúng là đáng chết. Nhưng dù sao cậu ta cũng là đệ tử yêu thích của tôi, tôi là sư phụ cũng nên báo thù cho cậu ấy.”